COPY MỐI TÌNH ĐẦU - Trang 337

Hàn Tú vừa khóc vừa nói một tràng, giọng càng lúc càng nhỏ nhưng

từng lời từng lời của cô cứ văng vẳng bên tai anh.

Anh khẽ hôn lên tóc Hàn Tú rồi đưa tay vuốt tóc cô, nhẹ nhàng bảo:

“Em cứ khóc đi, khóc được thì sẽ thấy dễ chịu hơn. Không có gì khổ bằng
việc đau đớn mà không thể khóc được. Nỗi đau mà anh đang phải chịu
đựng mãi mãi chỉ có thể cất giấu trong tim, muốn khóc mà không khóc nổi,
muốn nói mà không thể nói, anh không biết giải thích thế nào cho em hiểu
nữa. Chỉ vì anh đã quá ích kỉ, quá tham lam nên em mới phải chịu tổn
thương đến vậy.”

Đêm tĩnh lặng, ngoại trừ tiếng xe chạy trên đường, chỉ còn tiếng khóc

yếu ớt của Hàn Tú vang lên giữa đêm khuya.

Tiểu Thất ôm lấy cô, vỗ về an ủi, rất lâu sau, Hàn Tú mới thôi thổn thức,

mệt mỏi ngủ thiếp đi. Nhẹ nhàng bế cô lên.

May mà nơi này cách nhà không quá xa.

Về tới nhà, anh liền nhẹ nhàng đặt Hàn Tú lên giường rồi đi lấy khăn,

cẩn thận, khẽ khàng lau mặt và tay cho cô.

Nhìn những cử chỉ dịu dàng đó, Sam Sam nghẹn họng lại, không thể

thốt lên những lời mắng nhiếc, trách móc đã dự tính trong đầu trước đó.

Một lúc sau Hàn Tú đã chìm sâu vào giấc ngủ nhưng Tiểu Thất vẫn nắm

chặt tay cô, lặng lẽ nhìn cô lưu luyến mãi mới rời khỏi căn phòng.

Sam Sam theo anh ra ngoài, hỏi: “Anh có thể nói rốt cuộc đã có chuyện

gì xảy ra không?”

Tiểu Thất nhìn ra ngoài cửa sổ, không trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.