COPY MỐI TÌNH ĐẦU - Trang 360

Đường Trạch Tề cảnh giác hơn, nhìn dáng người trước mặt, anh có cảm

giác rất thân thuộc. Một suy nghĩ không mấy rõ ràng xuất hiện trong đầu
anh.

"Vậy ông là ai?"

Anh cứ tưởng người đó sẽ trả lời nên không ngờ rằng người đó nhanh

như chớp lao thẳng về phía anh rồi đấm cho anh một cú nảy lửa vào mặt. Bị
tấn công bất ngờ, Đường Trạch Tề không kịp tránh, ngã nhào về đống rác
phía sau, một vệt máu đỏ chảy ra khỏi khóe miệng.

Anh cố gắng đứng dậy, chẳng còn tâm trí đâu để quan tâm đến việc

người mình đã vấy bẩn, vừa quát lớn vừa xông tới chỗ người đàn ông kia:
"Rốt cuộc ngươi là ai? Là người do Cổ tiên sinh phái đến để giết người diệt
khẩu sao? Ông ta hối hận rồi ư?"

Cú đánh của Đường Trạch Tề chẳng thể chạm đến được người đó, thân

thủ của anh ta mau lẹ, dứt khoát như báo săn mồi, chỉ bằng một cái quay
người đã nhẹ nhàng tránh được đòn phản công của anh.

Đúng lúc ấy, chiếc đèn đường tự nhiên sáng hẳn ra, ánh đèn ấy tình cờ

lướt qua người đàn ông trong bóng đêm. Khi nhìn rõ khuôn mặt đó, Đường
Trạch Tề kinh hãi vô cùng, lắp bắp: "Là… anh… sao?"

Anh biết chắc chắn mình không có anh em sinh đôi, chắc chắn bố mẹ

chỉ sinh duy nhất một người con là anh mà thôi. Nếu không phải kẻ đó đang
đứng ngay trước mặt, mà anh còn tưởng mình đang soi gương.

Đó chính là người nhân bản, mà lại là người nhân bản từ anh!

"Là tôi! Là người nhân bản khiến anh khiếp sợ, khiến anh ăn ngủ không

yên". Tiểu Thất một tay túm cổ áo, tay kia nắm chặt tóc của Đường Trạch
Tề, ép người đối diện nhìn thẳng vào mặt mình: "Khuôn mặt này không
phải giống anh y hệt, không sai một ly nào sao?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.