COPY MỐI TÌNH ĐẦU - Trang 74

Hàn Tú đang định thông báo tình trạng hiện tại của Đường Trạch Tề cho

cô giáo Đỗ, nhưng chợt nhớ ra tháng này, cô có một thử nghiệm quan trọng.
Nếu biết chuyện Đường Trạch Tề bị thương và mất trí nhớ thì dù chưa thể
về nước ngay lập tức nhưng có lẽ cô giáo Đỗ sẽ khó mà tập trung làm việc
được.

Haiz, chuyện này khiến cho người ta phải đau đầu nhức óc thật đấy!

Hàn Tú nhìn chằm chằm vào bức thư đã gõ xong tự lúc nào trên màn

hình, bàn tay cầm chuột mãi vẫn chẳng nhấn vào nút gửi đi được.

Buổi sáng, mỗi khi thức dậy, cô đều nhìn thấy anh đang tập thể dục

ngoài ban công. Dù anh có nghe thấy tiếng bước chân hay nhìn thấy cô thì
trên khuôn mặt anh đều chẳng hề xuất hiện bất cứ biểu cảm gì. Đối với anh,
dường như cô đã trở thành không khí vậy. Nếu cô không chủ động nói
chuyện thì anh cũng tuyệt đối không hỏi cô lấy một câu, thậm chí, ngay cả
một câu chào buổi sáng đơn giản cũng không có. Cô chưa từng gặp người
đàn ông nào không hiểu lễ nghĩa như anh.

Hàn Tú tự nhủ rằng những việc này không đáng để bận tâm, chỉ cần

Đường Trạch Tề im lặng, không quấy rầy cô là được.

Mấy hôm nay, để trông chừng anh không đưa ra bất cứ “phán đoán” sai

lầm hay làm những việc khiến người khác phải đau tim, mỗi buổi sáng, cô
thường đến công ty từ sớm, sắp xếp công việc đâu vào đấy rồi nhanh chóng
về nhà. Mỗi lần chuông điện thoại vừa reo lên là cô lại ngay lập tức ngó
nghiêng xung quanh xem anh đang ở đâu, liệu anh có phi dao, phi dĩa đến
chỗ cô không. Nhưng thật kì lạ, Đường Trạch Tề tỏ ra an phận một cách
khác thường, hoàn toàn không giống với tưởng tượng của cô. Hàn Tú nhận
thấy việc anh thích nhất chính là ngồi lì trên ghế, thẫn thờ nhìn ra cửa sổ,
không nói bất cứ điều gì. Ngay cả trong bữa cơm, cô cũng không nghe thấy
anh thốt ra một lời, lúc nào cũng giữ vẻ mặt trầm ngâm, tư lự.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.