COPY MỐI TÌNH ĐẦU - Trang 80

giáo sư gọi là Tiểu Thất rồi. Anh ngước mắt lên nhìn Hàn Tú đang đứng
cách đó vài mét rồi hỏi lại: “Supermarket hả?”. Anh đã nghe từ này trên ti
vi.

Lại xổ tiếng Anh? Muốn ăn hiếp người không giỏi ngoại ngữ như cô

sao?

“Anh có thể nói tiếng người nhiều hơn, nói tiếng ngoài hành tinh ít đi

được không? Tôi nghe không hiểu”. Hàn Tú có cảm giác lúc này đầu mình
đang bốc khói nghi ngút, quả thực, cô chịu không nổi khi anh cứ hơi một tí
là đem tiếng Anh tiếng Em ra doạ cô.

“Không còn thức ăn nữa thì gọi đồ ăn sẵn di”. Giọng Tiểu Thất trầm

trầm, khuôn mặt lộ rõ vẻ nghi hoặc. “Sao lại phải nói với tôi?”

Trông thấy vẻ bình thản của anh, Hàn Tú nghẹn họng, không nói nên lời,

một lúc sau mới hét lên: “Nhất định là đầu óc tôi cũng có vấn đề rồi nên
mới định nấu cơm cho anh ăn. Đợi chút nữa tôi nấu cơm xong, mua cả đồ
ăn vặt, anh có bản lĩnh thì đừng ăn nhé! Tốt nhất là thăng thiên thành tiên
luôn đi, tôi chẳng thèm lo đến sự sống chết của anh nữa."

Nói xong, cô quay ngoắt người, đi ra cửa thay giày, quyết định ra siêu

thị một mình.

Tiểu Thất đặt sách xuống, nhìn theo dáng người mảnh dẻ, gầy guộc của

Hàn Tú, vài giây sau, anh bỗng đứng dậy, nhanh chóng bước tới chỗ cô,
giọng nói vẫn trầm trầm: “Cô định nấu cơm cho tôi ăn sao?”

Hàn Tú vừa lẩm bẩm nguyền rủa vừa thay giày, khi quay người lại,

trông thấy thân hình cao lớn đang đứng chắn trước mặt, hồn vía của cô
dường như biến đi đâu mất. Mắt trợn ngược, tay không ngừng vỗ vào lồng
ngực, cô hổn hển: “Ôi trời ơi! Anh không thể bước đi mà phát ra tiếng động
sao? Không nói chuyện một cách bình thường hơn được à? Sao anh cứ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.