- Anh… Tôi làm gì chẳng liên quan gì tới anh cả.
Tôi cố gắng để giọng nói của mình nghe thật lạnh nhạt nhưng vô thức
quay đầu đi, sau đó ngẩng đầu lên bước đi!
Thấy tôi chuẩn bị đi, An Vũ Phong không hề tỏ ra ngạc nhiên, vẫn
thong thả nói:
- Không ngờ cô lại có hứng thú với “nhãn hàng” này, có điều… -
Bỗng dưng đôi mắt hắn lại nheo lại nhìn tôi. – Nhìn vóc dáng của cô thì
mặc bộ này có vẻ lãng phí quá!
- Tôi mặc gì cần anh phải đứng đó khoa chân múa tay chỉ bảo sao?
- Ồ… Sao tôi lại quên mất, bạn Bạch “gà chay” thích nhất là những
nhận xét của bạn “gà gáy”.
- Anh… - Tôi căm hận nghiến răng, liếc hắn bằng đuôi mắt, - Thời
gian PK là 90 ngày, bây giờ mới qua một nửa, tôi nghĩ tới lúc đó kết quả sẽ
rõ ràng, không cần anh phải nhắc nhở ý chí chiến đấu của tôi.
- 90 ngày dài quá, hay là chúng ta chơi một trò chơi để kết thúc trận
PK này, được không?
Lúc đó, lời nói của An Vũ Phong như một con kiến chui vào lỗ tai tôi!
Tôi cảm thấy trong lòng mình ngứa ngáy khó chịu.
Kết thúc trước trận PK?
Mấy chữ này sao lại có ma lực như vậy? Nhưng An Vũ Phong có tốt
bụng như thế không? Liệu hắn có âm mưu nào không?
Mặc dù trong lòng tôi rất thắc thỏm, nhưng tôi vẫn không kìm chế
được mình, dừng chân lại. Quay đầu lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn An Vũ
Phong.