trường nào. Tôi thậm chí đã làm một việc đáng xấu hổ hơn là nói dối, tôi
nói mình học ở một trường trung học phổ thông cũng khá có tiếng ở trong
quận, mặc dù sự thật đi học ở đấy thì ai sẽ đi làm kiếm tiền cho tôi? Con
người luôn chết vì sĩ diện các bạn ạ!
Thế rồi khi phải lao ra xã hội để kiếm tiền, lao ra đời giành giật miếng
ăn, cũng biết học người đời dăm câu dối trá lọc lừa nhau, để sinh tồn, tôi
chợt nhận ra rằng, ba ngày xưa chỉ dạy cho tôi làm thế nào để thi vào
trường chuyên, làm thế nào để thi đỗ đại học, chứ chưa từng dạy tôi làm thế
nào để tồn tại với đời, làm thế nào để chống chọi với những khắc nghiệt ở
nơi mà hở ra chút là người ta giết nhau, giẫm đạp lên nhau để sống.
Vài năm trôi qua, may mắn làm ăn có chút vốn liếng, tôi cũng đến tuổi
vào đại học. Cảm giác sĩ diện xưa cũ lại ập đến, tôi lại sợ người ta đánh giá
mình dù có tí tiền nhưng cũng chỉ là con buôn, vô học. Tôi lao vào tìm
ngành để học, tôi quyết định học Tài Chính Ngân Hàng, chẳng phải vì tôi
thích hay yêu mến ngành đấy, tôi bị mất căn bản toán vì những năm học bổ
túc văn hóa mải đi kiếm ăn nên ngày học ngày nghỉ, nhưng tôi không ý
thức được rằng mình phải học ngành mình thích. Tôi chỉ nghĩ đơn giản,
ngành đó thời bấy giờ là oai, cứ học ngành đó để ai hỏi tới lại có phông
mác học hành sáng lòa mà lòe người ta.
Tôi đuối khi hết năm 1 và bắt đầu vào chuyên ngành. Hàm số nó biết tôi
chứ tôi không biết nó. Chán nản, tôi buông xuôi, bởi vì ngay từ đầu tôi đã
chẳng thích thú gì ngành này nên khi gặp khó khăn, áp lực tôi không có
động lực để tiếp tục. Lúc này, việc công ty cũng bắt đầu nhiều lên, mở rộng
làm ăn ra nước ngoài, tôi thì quá ngu dốt, kiến thức quản trị thì không có,
nhân sự không quản nổi, tài chính thất thoát, chiến lược thì chẳng đâu vào
đâu. Tôi cảm thấy mình cần phải học cái gì áp dụng được ngay vào việc
mình đang làm, thế là tôi cắp cặp đi học quản trị nhân sự, quản trị kinh
doanh, quản trị tài chính doanh nghiệp - những khóa ngắn hạn kéo dài dưới
nửa năm.