- Thiên Bảo ko bao giờ chấp nhận em đâu anh nhỉ? - Hữu Tuệ nói cợt
nhạo mình
- Tưởng chuyện j, bỏ tên đó đi đi, trên đời này hết trai rồi sao? Lần này
anh giết được thằng Kevin xong thì tên Thiên Bảo đó cũng ko sống nổi với
anh đâu
- Sao anh lại nói vậy? Anh định làm j anh Bảo nữa đây?
- Ko làm j cả, hết giá trị lợi dụng phải vứt đi, em ko nghe mẹ nói à?, giờ
thì đi về đi, em là con gái ko nên đến bang của anh nhiều
- em cũng là cô chủ của bang này đấy
- em xem bọn trong bang nể ai hơn, về đi
- hức..về thì về...
Những này cuối năm ở Việt Nam, ko có những con người đó hình như
trầm lặng và buồn bã hơn, dòng người bon chen sắm đồ, Thiên Kỳ lái xe 1
mình đi qua dòng người tấp nập đến cạnh 1 bờ suối nhỏ
Ko gian yên lặng để anh nghĩ về mọi chuyện đã và đang diễn ra, anh ko
biết nói ra tâm trạng bây giờ của mình như thế nào? Anh nhớ cô em gái của
mình chăng? Vì anh cô đã khổ nhiều rồi, là anh trai mà ko giúp j được em
gái anh cũng cảm thấy day dứt trong lòng lắm, là anh trai lại đi phá hỏng
tình yêu chớm nở của em gái anh cũng thấy áy náy và thương em lắm
nhưng biết làm sao bây giờ?
Sao lại trùng hợp đến như vậy? Người cô yêu lại là kẻ thù mà anh hận
nhất. Làm sao có thể hoà hợp để sống chung được đây
Dòng nước dưới suối cứ róc rách chảy như 1 vòng tuần hoàn, gió se lạnh
thoảng qua mang 1 nỗi buồn vô hạn.