“ Nghĩ ra rồi, lần này mày chết chắc ! “ – Yun cười ma quái với suy nghĩ
trong đầu của mình và bỏ đi
Màn sương đêm giá lạnh, bao giờ mới kết thúc tháng 4 đây, buổi tối hôm
ấy
“ Em nhớ anh !” – đó là dòng tin nhắn ngắn ngủn chỉ với 3 từ 8 chữ
nhưng đủ nói lên cảm giác bây giờ của Thiên Anh
Nhận được tin nhắn, Khánh Anh bất giác mỉm cười nhưng nụ cười mang
chút gì đó khó hiểu và khó tả lắm. Nhớ anh !
“ Em ngủ đi ! sáng mai nghỉ học anh qua đón ” – Khánh Anh nhắn lại,
anh rất lười nhắn tin đơn giản vì anh là 1 người sống nội tâm, ít chia sẻ, ít
buôn chuyện, nếu có chuyện thì anh luôn gọi thẳng trực tiếp nhưng từ khi
yêu cô, anh lại dành cho mình nhiều thơi gian nhắn tin hơn bởi vì anh biết
khi nói sẽ ko thể nào nghĩ ra được những điều mình muốn nói.
Cô bất giác mỉm cười, lại bỏ headphone ra nghe nhạc, chỉ lúc nào buồn
cô mới nghe blog radio nhưng dạo này tối nào cô cũng nghe blog radio, nó
như thấm sâu trong lòng của cô vậy.
Tối hôm nay, cô luôn suy nghĩ mông lung ko ngừng nghỉ. Cô ko thể
quên được câu nói của bố, cô lại nhớ đến người mẹ quá cố của mình. Giá
mà mẹ ở đây, cho cô 1 lời khuyên thì tốt biết mấy, cô sẽ ko phải bối rối như
lúc này. Có lẽ nốt ngày mai thôi, cô được hưởng hạnh phúc từ tình yêu to
lớn của mình và những ngày tiếp theo cô sẽ làm theo lời bố đẩy hình bóng
anh ra khỏi tâm trí của mình.
Cốc cốc…*
Có tiếng gõ cửa, cô chẳng buồn đứng dậy ra mở, cửa khoá trái nên
người bên ngoài ko vào được, chỉ còn cách gõ….