CỨ LẠNH LÙNG ĐI RỒI ANH SẼ MẤT EM - Trang 466

mình là ai, riêng mà biết đó là Minh thì chắc Vy đuổi về mất

- Ko sao đâu, anh xin lỗi để em ra nông nỗi này – Minh nắm chặt tay Vy

như sợ buông ra sẽ tuột mất người anh yêu mãi mãi, bỗng đầu óc Minh
oang oang như có búa bổ, đau đến choáng váng, Minh bắt đầu thấy lạnh…
rất lạnh, như đang ở giữa Bắc cực

- Haizz, ko biết lo cho sức khoẻ gì cả - Tiếng của Tuyết vang lên.Tuyết

và Nam bước vào, theo sau nữa là Hoàng ( ông này chúa lề mề )

- Nam với Hoàng, ra tay – Tuyết hất hằm về phía 2 người kia. 2 tên cũng

hiểu ý lên đã khiêng Minh lên giường nằm cạnh Vy ( đợi đến khi Vy tỉnh
hẳn là có bão to )

- Sao thằng này nặng dữ vậy? – Hoàng than

- Than gì nữa, cố mà chăm nó vào, sắp thi văn nghệ với trường Moon rồi

mà chưa tập tành xong – Tuyết bất lực ngồi xuống

- Hi, mày thấy trường mình với trường Moon có j đó gắn kết lắm ko.

Light là tối, Moon là mặt trăng, mặt trăng thì chỉ xuất hiện khi trời tối…-
Hoàng hí hửng nói như phát minh ra được gì đó bí ẩn và quan trọng lắm

- Liên quan à? Rảnh quá rồi đấy, đi lấy nước với khăn ấm vào đây –

Tuyết từ từ nói nhẹ rồi thành quát, Hoàng giật mình chạy mất dép, Nam
ngồi cười như thằng trốn trại – Cười gì? Đi mua thuốc hạ sốt về đây – Tuyết
nhìn Nam quát y như Hoàng , anh chàng cũng gật gù làm theo.

Phần đầu có vẻ Thiên Anh rất sợ nhưng càng về sau cô nhóc càng hứng

nên Khánh Anh cũng yên tâm hơn, thà nhìn cô gái này dãn to mắt ra xem
chăm chú ko rời bỏ chi tiết nào, thậm chí có lúc cười 1 mình như tự kỉ còn
hơn là nghe cô hét toáng lên như phẫu thuật ko có thuốc tê.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.