tiếng”
Chưa nghĩ thêm gì, hai đứa chạy vù ra trời mưa, nhảy vào những vũng
nước chũng lại trên nền đất và…tung chưởng. Đôi tay và đôi chân liên tục
lên dây cót đạp nước bắn tung tóe.
-Này, hai đứa kia – Khánh Anh thấy thế suýt chút nữa thì hét lên nhưng
vẫn kiềm chế được vì tính lạnh lùng trong con người anh vẫn dư lại. Hai tay
đang bận vì xách hàng đống đồ. Lập tức anh để hết xuống đất, lao về phía
hai đứa kia. Thấy bố đang chạy đến, cả hai lập tức chạy ra chỗ khác. Đá
nước văng tung tóe, người Khánh Anh bây giờ ướt nhèm, dính đất rất thê
thảm, tóc bị nước làm rối bung lên. Mất hết cả hình tượng
-Long Anh, Huyền Anh hai nhóc có vào đây không? – Khánh Anh đứng
giữa trời mưa nói như quát. Xung quanh là những con mắt nhìn anh và hai
đứa nhỏ chằm chằm với con mắt đầy tò mò và thích thú
-Cho tụi con chơi lúc đi ba Khánh – Long Anh cất tiếng, giọng nói ngây
thơ kèm theo gương mặt búng ra sữa khiến ai nấy cũng đều mềm lòng mà
tay chảy trong tức khắc, nhưng…ngoại trừ Khánh Anh
-Ba cho hai nhóc ở với vú nuôi nhé! – Khánh Anh trừng mắt nhìn hai
đứa nhỏ, giọng nói đe dọa
-Dạ thôi – Chúng cúi gằm mặt, lũi thũi chạy vào trong. Mọi người xung
quanh nghe na ná được đoạn đối thoại ngắn của ba người cũng hiểu ra…
Khánh Anh đã có con…ôi!!! Bao nhiêu hình trái tim trong lòng các cô gái
đang vỡ ra thành từng mảnh vụn..
Thế là bao nhiêu công sức đứng chờ ngớt mưa của Khánh Anh tan thành
bọt biển. Anh xách đồ lên, chằn chọc nhìn hai đứa. Cả hai cùng nghĩ ba sẽ
“bạo lực gia đình” nên cứ cúi mặt xuống nhìn đất mà chẳng dám nhìn vào
Khánh Anh. Nhưng anh chẳng nói gì, mưa vừa ngớt anh kéo luôn hai đứa đi
ra lấy xe rồi về