CỨ LẠNH LÙNG ĐI RỒI ANH SẼ MẤT EM - Trang 990

Thiên Anh đọc xong mà cười nắc nẻ

-Làm gì có mục kẻ thù mà hai đứa viết vào? – Thiên Anh hỏi

-Dạ, con tự cho vào đấy. Con thấy thiếu – Long Anh nói, Huyền Anh

cũng đồng quan điểm

-Con không sợ ba Khánh đọc được hả?

-Ơ…mẹ định cho ba đọc à? – Long Anh nhảy cẫng lên

-Đưa bọn con viết lại…- Huyền Anh cũng nhảy lên

-Ha ha, mẹ không cho ba đọc đâu, yên tâm – Thiên Anh cười lớn – Thôi

mẹ đi nộp rồi hai con vào học đi, Lâm cũng học cùng lớp hai con đó. Học ở
đây quậy ít thôi không thì cô giáo mắng đó. Nghe không?Chiều mẹ đón đến
một nơi…

Lâm là con của Hoàng và Châu San – Vương Minh Lâm : ba tuổi

-Vâng…

Chiều đến.

Khánh Anh cùng Thiên Anh đến đón hai đứa.

Một buổi chiều lộng gió. Khánh Anh phóng xe trên con đường rộng

thênh thang mặc cho sự la hét om sòm của Long Anh và Huyền Anh

Cuối cùng, địa điểm dừng chân của họ là ngọn đồi xanh rì rào. Khánh

Anh bế trên tay Huyền Anh và Thiên Anh bế Long Anh.

Bước chân chầm chầm qua từng ngọn đồi. Xuất hiện trước mắt họ là

một màu xanh thẳm cùng ngôi mộ của Phong.

Nụ cười Phong vẫn vĩnh hằng nhìn một gia đình hạnh phúc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.