CÚ SĂN ĐÊM - Trang 291

“Nhưng không còn thế nữa?”
“Không, không còn thế nữa." Gabriel thở dài. “Chuyện gì vậy, Mia, chị

đang buộc tôi tội gì hả?"

“Tôi không biết,” Mia nói, lại nghiêng đầu. “Chúng tôi có gì để buộc tội

cậu không?”

Chúng tôi?
Gabriel bắt đầu thấy khó chịu. Họ đã nói về anh sau lưng anh, Munch và

cô; có lẽ vài người khác nữa.

“Tôi thật sự không biết cậu ấy đang ở đâu?” Gabriel nói, vung cánh tay.

“Tôi nói thế này thì có lẽ giống thằng ngốc, nhưng tôi không hiểu tại sao
anh chị lại muốn buộc tội tôi về bất cứ điều gì?”

“Vậy là đã lâu cậu chưa gặp anh ta?"
“Vài năm rồi không gặp,” Gabriel nói, lắc đầu. “Cho đến khi cậu ấy đột

nhiên liên lạc."

“Vậy là các cậu không còn là bạn nữa?”
"Không.”
“Chuyện gì đã xảy ra?"
Gabriel chịu quá đủ rồi. Anh vốn đã mệt sẵn. Anh ngủ không đủ giấc;

dẫu cố gắng thế nào anh cũng không thể gạt những hình ảnh đó ra khỏi tâm
trí. Cô gái hốc hác quỳ trên sàn nhà. Dòng chữ trên tường phía sau cô.
Bóng đen phủ lông vũ. Chỉ nghĩ đến thôi anh cũng đã run lên.

“Nghe này,” anh nói, giọng gay gắt hơn mong muốn. “Tôi biết tôi là lính

mới ở đây, rằng tôi không giỏi bằng mấy người khác, nhưng tôi đã cố hết
sức, và nếu tôi biết cậu ấy ở đâu, thì tôi đã nói cho chị. Chị không nghĩ là
tôi cũng tìm kiếm cậu ấy à? Chị không nhận ra điều đó à? Chị nghĩ tôi
không tìm thật à? Nhưng tôi không có câu trả lời, và chị biết tại sao không?
Bởi vì Chồn Hôi không muốn bị tìm thấy. Bởi vì…”

Anh dừng lại. Anh phải lấy lại bình tĩnh, máu anh bắt đầu sôi lên.
"Bởi vì?" Mia nói.
“Ái chà, chị nghĩ sao?" anh hỏi cô.
“Bởi vì anh ta làm những chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.