CÚ SĂN ĐÊM - Trang 317

CHƯƠNG

62

M

ia vào xe ngay khi vừa tỉnh dậy, nhưng ngày vẫn chưa rạng mãi cho

đến khi cô tới nghĩa trang. Lẽ ra cô nên có mặt trong buổi họp, nhưng cô đã
xin nghỉ, và Munch rất hài lòng. Cô chỉ xin một vài giờ, nhưng Munch đã
nói rất rõ rằng cô có thể nghỉ bao lâu cũng được. Cách cư xử của cô ngày
hôm qua chỉ cũng cố thêm ý kiến của ông sếp tốt bụng rằng cô không được
khỏe. Rằng cô chưa nên quay lại làm việc.

Mia ra khỏi xe, lấy bó hoa từ ghế sau và chậm rãi tiến đến chỗ các ngôi

mộ. Cô đến mộ bà ngoại trước. Rồi mộ của bố mẹ. Cô đành bó hoa to nhất
cho ngôi mộ cuối cùng, và đứng trước hòn đá màu xám với nỗi đau khổ sâu
sắc luôn trỗi dậy khi cô ở nơi này.

Sigrid Krüger
Chị gái, bạn và con gái.
Sinh 11/11/1979. Mất 18/4/2002.
Đã hơn mười năm, nhưng nó vẫn đè nặng đến nỗi cô không muốn sống

nữa. Người ta nói nỗi đau thương rồi sẽ qua đi, sẽ nguôi dần. Rằng thời
gian chữa lành mọi vết thương. Nhưng với cô thì không. Mia Krüger cảm
thấy sự mất mát người chị gái vẫn sâu sắc y như cái ngày thi thể chị cô
được tìm thấy trong tầng hầm bẩn thỉu tại Tøyen.

Mia bỏ mấy bông hoa đã bị sương muối làm hỏng hết và đặt bó hoa mới

vào trong bình trước bia mộ. Cô quỳ xuống phủi sạch các cành lá, và lớp cỏ
lạnh cóng dưới tay cô. Mùa đông đến quá sớm, và nó sẽ ngày càng khắc
nghiệt hơn. Và tối hơn. Như những suy nghĩ của cô. Có lẽ họ sẽ tốt hơn nếu
không có cô. Cả nhóm. Xét cho cùng, cô đã quyết định, chẳng phải thế sao?
Bỏ tất cả lại đằng sau?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.