chỉ cần không nói ra đối tượng, làm sự phiệp của Kỳ Phong và mình gặp
phiền toái.
Nếu là bình thường, đạo diễn nghe được minh tinh yêu đương, phản ứng
đầu tiên chính là “Nguyên lai cậu đang yêu, kia có thể chậm trễ tiến độ
quay phim không?”
Nhưng Hàn Chiêu lại như là cũng không quan tâm, tựa như giống như
không nghe thấy lấy ra kịch bản đưa qua, “Cậu còn chưa xem qua kịch bản,
tôi đây liền đại khái nói một chút nội dung…”
Lạc Khâu Bạch vốn là muốn hỏi anh ta vì cái gì mà chọn mình, dù sao cả
nội dung cũng biết, còn không biết lý do lựa chọn mình thật sự có chút kỳ
quái.
Bất quá ánh mắt cực nóng của Hàn Chiêu đột nhiên hiện ra, gằn từng
tiếng mở miệng, Lạc Khâu Bạch lập tức không mở miệng được.
Đừng nhìn tính tình cổ quái của anh ta với giới bên ngoài, cũng đừng
nhìn bộ dáng tùy ý của anh ta trước mặt người khác, nói đến điện ảnh thái
độ của anh ta trở nên rất nghiêm túc.
Nội dung này tựa như những phim ít người xem trước kia anh ta quay:
Phimtâm lý học phạm tội, ở cảnh cục đảm nhiệm chức vịtrọng yếu, ý nghĩa
hắn tồn tại là đứng ở góc độ tội phạm, phân tích nhân tính, giúp cảnh sát
tìm được manh mối cùng chứng cớ.
Nhưng, bao gồm bản thân hắn ở bên trong, ai cũng không biết, ban ngày
hắn là người thông minh cơ trí, tiến sĩ tâm lý học nhất châm kiến huyết, đến
buổi tối hắn biến thành người thứ hai, bởi vì trong lòng hắn lý học giống
như thiên tài tồn tại, hắn có thể thoải mái dùng thanh âm của mình đoán
được ý thức của người khác.