Lạc Khâu Bạch giữ chặt y phục của y, tiếp tục đùa, “Thật sự thẹn quá
thành giận? Kỳ thật không việc gì, không cứng được cũng không phải anh
sai, nhà anhgiàu như thế, có thể…”
Câu nói kế tiếp hắn còn chưa nói xong, Kỳ Phong đột nhiên lập tức đem
hắn từ ổ chăn ôm đứng lên, ôm cổ hắn mãnh liệt hôn lên.
“! !” Lạc Khâu Bạch ánh mắt trừng lớn, đầu óc trống rỗng.
Ngay tại thời khắc ngắn ngủn thất thần, đầu lưỡi Kỳ Phong đã cạy mở bờ
môi của hắn, giống như rắn cuốn lấy đầu lưỡi hắn, gặm từ trong ra ngoài,
bàn tay vuốt ve trên người hắn, cắn hắn một hơi .
“Ngô!”
Lạc Khâu Bạch đau hô một tiếng, Kỳ Phong buông hắn ra, hô hấp cực
nóng phun trên mặt hắn, ánh mắt thâm thúy nguy hiểm, liếm liếm môi,
khàn khàn mở miệng, “Nói thêm một chữ, tôi liền tiếp tục hôn.”
Lạc Khâu Bạch trợn tròn mắt, há miệng thở dốc nửa ngày không nói một
chữ.
Kỳ Phong cảm thấy mỹ mãn nhướng mày liếc hắn một cái, xoay người
bước nhanh vào phòng tắm, tư thế cũng cổ quái, như là đang cực lực che
dấu cái gì.
Cửa phanh một tiếng đóng sầm, Lạc Khâu Bạch phục hồi lại tinh thần,
theo bản năng sờ sờ môi, vẫn cứ ngạc nhiên.
Mà lúc này đứng trước bồn cầu, Kỳ Phong thở hổn hển, vừa nghĩ đến
Lạc Khâu Bạch, một bên đại điểu rất nhanh cứng rắn, nghiến răng, “Còn có
hai ngày, đến lúc đó thao chết em!”
***