Mở choàng mắt, Lạc Khâu Bạch lập tức ngồi dậy, ngoài cửa sổ đã sáng
choang, bên cạnh có một người nằm, đúng là Kỳ Phong.
Hắn lạnh cả người, không dám tin xốc lên chăn, thân thể nhẹ nhàng
khoan khoái, nhưng gia hỏa giữa hai chân dựng thẳng đứng lên.
Hắn… Hắn lại ở trên giường người khác nằm mộng xuân! Rốt cuộc xảy
ra chuyện gì, trước kia yêu Mạnh Lương Thần, cùng một chỗ đều không có
như vậy, hắn rốt cuộc làm sao vậy?
Lúc này Kỳ Phong mở mắt, lập tức thấy được gia khỏa của Lạc Khâu
Bạch có phản ứng, ngồi xuống, trong lúc nhất thời hai người trừng mắt với
nhau.
Kỳ Phong tối hôm qua dùng tay không biết bao nhiêu lần mới để cho
chính mình tỉnh táo lại, kết quả sáng sớm liền nhìn đến tình cảnh như thế,
sắc mặt đỏ ửng, cực kỳ nóng nảy nói, “Em sáng sớm nháo cái gì!”
Vẻ mặt của y rất quái, như là thẹn thùng lại như là phẫn nộ, tóm lại phi
thường phức tạp, làm Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, nở nụ cười, vứt
chuyệnmộng xuân sang một bên.
“Kỳ thiếu gia, anh bình tĩnh một chút, đây là phản ứng bình thường của
nam nhân buổi sáng, anh sẽ không hâm mộ ghen tỵ đi?”
Kỳ Phong híp mắt nhìn hắn, ánh mắt hung ác.
Lạc Khâu Bạch cười càng lợi hại, giống như muốn chiếm tiện nghi, càng
muốn đùa giỡn y, bắt tay vói vào chăn cầm tay Kỳ Phong, “Kỳ công tử,
chẳng lẽ anh chưa thấy qua? Muốn kiểm tra không, tôi không thu tiền anh
đâu.”
Kỳ Phong một phen gạt tay hắn ra, hừ lạnh một tiếng, xốc lên chăn muốn
xuống giường.