“Trận đấu em không cần lo lắng, hiện trường anh đã an bài tốt, có anh hay
không có anh cũng vậy, dựa theo số phiếu trên internetcủa em, chỉ cần
không có vấn đề lớn, đứng thứ 3 hẳn là không có vấn đề.”
Kính nhờ… Em nhất định cũng không quan tâm thứ tự, em quan tâm
chính là không thể sóng vai với anh đi đến trận đấu cuối cùng.
Lạc Khâu Bạch ở trong lòng phun tào một câu, không có ý tứ mở miệng,
dù sao việc này một khi nói ra liền có vẻ thập phần già mồm cãi láo, cái gì
“Không cho phép nói xui xẻo, em muốn anh lưu lại xem em đấu” linh tinh,
hắn nhớ tới liền một thân nổi da gà, chính mình cũng run rẩy.
“Ân, em biết, ngày mai em đưa anh ra sân bay, thuận tiện buổi sáng làm
trứng ốp la cho anh.”
Kỳ Phong vừa thấy thê tử hoàn toàn không có nói việc tham gia biểu
diễn, sắc mặt lúc này không tốt lắm.
Thê tử của y nhất định cảm thấy y không trọng yếu, loại chuyện này lại
không biết mở miệng, bản lĩnh làm nũng nhất định cũng không thua gì
xuẩn nhi tử, hiện tại cho em mở miệng em lại không nói, chẳng lẽ em
không biết chỉ cần em mở miệng anh sẽ lưu lại sao!?
Lạc Khâu Bạch cũng không biết y vì cái gì đột nhiên sinh khí, chỉ thấy
Kỳ Phong hừ lạnh một tiếng, đèn xanh sáng lên, đột nhiên đạp chân ga, xe
thẳng hướng đi ra ngoài, thất chuyển bát quải hướng lên biệt thự trên núi.
Mắt thấy sắp tới cửa nhà, y đột nhiên đem xe đậu ở một cửa hàng tiện
lợi, đeo lên kính râm lập tức mở cửa xe.
Lạc Khâu Bạch không rõ y muốn làm gì, nhanh chóng gọi lại y, “Anh
muốn mua cái gì?”
“Bao cao su.”