“Câm miệng, hiện tại anh không muốn nghe thanh âm của em.” Kỳ
Phong thu hồi khăn tay, đưa tay đeo dây an toàn cho Lạc Khâu Bạch, mãnh
liệt đạp chân ga, xe rời đi vọt vào trong bóng đêm.
Y chỉ cần nghe được thanh âm của phù dung câu, có thể liên tưởng đến
một màn kia, y canh phòng thử thủ nghiêm ngặt như vậy, vẫn có ruồi bọ
ghê tởm chạm vào, những điều này là do lô đỉnh nơi nơi câu dẫn người!
Phía sau lưng Lạc Khâu Bạch đánh vào lưng ghế dựa, xe cao tốc chạy ở
trên đường, gió thổi kịch liệt trên mặt, hắn biết mình lần này sơ sẩy thật sự
làm dã thú sinh khí, cho nên cũng không hỏi mình đi đâu.
Xe thất chuyển bát quải trực tiếp trở về nhà, lúc này Đoàn Đoàn cùng
Phong Phong bị dì Trương mang đi ra ngoài tản bộ, trong nhà một người
cũng không có, Kỳ Phong kéoLạc Khâu Bạch gập gập ghềnh ghềnh lên trên
lầu, nhìn hắn thiếu chút nữa bị mình đánh đổ, liền mãnh liệt khiêng hắn lên,
đá văng cửa phòng ngủ trực tiếp ném lên trên giường.
Lại một nụ hôn lửa nóng, lúc này Lạc Khâu Bạch mới hiểu được nam
nhân muốn làm gì, nhanh chóng nói, “Kỳ Phong, anh có nghe em giải thích
không?”
Kỳ Phong tháo cà vạt, trói chặt hai cổ tay Lạc Khâu Bạch, kéo ra cổ áo
cưỡi ở trên người hắn, lấy ra một xấp ảnh chụp ném lên trên giường, tiếp
ban khởi một chân của hắn, kéo quần hắn.
“Được, em giải thích đi.”
Lạc Khâu Bạch nhìn xấp ảnh chụp mà ngỡ ngàng, cầm lên vừa thấy là
tình cảnh mình và Hàn Chiêu ngày đó ở sân bóng rổ, lúc này choáng váng
đầu hoa mắt.
Này đó rốt cuộc là từ đâu tới đây? Là ai đưa mấy thứ này cho Kỳ Phong!