đông nịnh nọt vừa rồi, mang theo áp bách vô hình, mấy người kia nháy mắt
sợ run cả người.
Ánh mắt Kỳ Phong hơi tạm dừng, cuối cùng dừng ở trên người Hàn
Chiêu, ánh mắt hai người đột nhiên đánh vào nhau.
Hàn Chiêu mím môi thật chặt, ánh mắt không tốt, Kỳ Phong luôn luôn
phiền chán anh ta, nhớ tới lần trước tại Studio cường hôn Lạc Khâu Bạch,
ánh mắt của y lạnh giống như dao không chút do dự đâm sâu vào, cái loại
cảm giác áp bách cùng sát khí này, làm Hàn Chiêu nhíu mày, đang chuẩn bị
làm cái gì đó, Lạc Khâu Bạch lại đột nhiên ngăn trở tầm mắt của hai người.
Lạc Khâu Bạch lặng lẽ nghiêng mình, quay ót về phía Hàn Chiêu, ngăn
trở ánh mắt không tốt của anh ta, thừa dịp hiện trường nhất thời hỗn loạn
hướng Kỳ Phong chớp chớp đôi mắt, hắn chán ghét hết thảy người có địch
ý với y, Hàn Chiêu lại càng không ngoại lệ.
Hai người hỗ động bị lão gia xem ở trong mắt, suýt nữa tứcchết, hiện giờ
cưỡng chếmột hơi hỏa khí, cố gắng khống chế thân thể phát run, bày ra tư
thái nói, “Nếu muốn biểu quyết, như vậy trừ cổ đông ra người rảnh rỗi bên
ngoài có phải nên đi ra ngoài không?”
Lạc Khâu Bạch hướng ông nháy mắt mấy cái, ra vẻ không hiểu, thành
tâm ghê tởm ông, lão gia ngài nói con sao?
Kỳ lão gia chưa gặp qua người nào da mặt dày như vậy, lúc này khí hồ
đồ, mãnh liệt đập gậy, gầm nhẹ một tiếng, “Nói chính là con Lạc Khâu
Bạch, nơi này là Kỳ gia, không có ngoại nhân!”
Đột nhiên gầm nhẹ làm phòng họp đang nghị luận sôi nổi chỉ một thoáng
lặng ngắt như tờ, đây là lần thứ hai hôm nay lão gia thất thố, ánh mắt mọi
người nhìn ông càng thêm quái dị.