Hàn Chiêu không hề chớp mắt nhìn hắn, ánh mắt bị cồn huân mang theo
một tia hồng hào, “Kia có thời gian theo tôi tâm sự không?”
Nếu như là tán gẫu điện ảnh, hiện tại đã quay xong, nếu như là tán gẫu
chuyện khác, bọn họ càng không nên cùng xuất hiện, huống chi người này
bây giờ là em trai cùng cha khác mẹ với Kỳ Phong, Lạc Khâu Bạch liền
càng cảm thấy không có gì hảo thuyết.
“Xin lỗi, chỉ sợ hiện tại không tiện, vừa rồi tôi nhận điện thoại, trong nhà
có chuyện, tôi phải đi.”
“Sẽ không chậm trễ em đâu.” Hàn Chiêu tựa hồ liệu định Lạc Khâu Bạch
sẽ cự tuyệt, “Hợp tác xong, mấy ngày nữa tôi phải trở về Mỹ.”
Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, thấy anh ta trịnh trọng mở miệng,
nhất thời còn không cự tuyệt, đứng ở tại chỗ.
Hắn nghĩ nghĩ nói, “Tôi nghĩ anh về sau sẽ ở lại Kỳ gia.”
Hàn Chiêu uống vài hớp rượu, cười nói, “Hiện tại Kỳ gia là của em cùng
Kỳ Phong, tôi lưu lại làm gì?”
Anh ta không chút nào che dấu mình biết quan hệ của Lạc Khâu Bạch
cùng Kỳ Phong, Lạc Khâu Bạch trầm mặc, anh ta cùng lão gia đi được gần
như vậy, biết việc này chẳng có gì lạ, nhưng ở lập trường này hắn sẽ không
dao động.
“Kỳ gia là của Kỳ Phong, tôi không có quan hệ gì.”
Lời này nhìn như là phủi sạch quan hệ, nhưng lại nói cho Hàn Chiêu, tuy
rằng tôi đồng tình với thân thế của anh, nhưng không có nghĩa anh có thể từ
trong tay Kỳ Phong cướp đi hết thảy.