“Chìa khoá chi khế đúng hay không?”Hàn Chiêu đột nhiên gợi lên khóe
miệng, “Ngày đó ông cùng lão đạo sĩ kia nói gì tôi đều nghe thấy được, Kỳ
Phong thật đúng là hảo mệnh, tìm được lô đỉnh nhận chủ.”
Kỳ lão gia tử ngạnh sinh sinh phun ra một búng máu, đôi mắt điên cuồng
co rút lại, thần tình đều là hối ý cùng thống khổ.
Ông ngàn lần phòng bị vạn lần phòng bị, nhưng vẫn bị nghe được!
“Con làm cái gì với chúng!?”
Nhắc tới cái này đồng tử Hàn Chiêu hoảng động nhất hạ, tiếp nắm chặt
tay, như là nghĩ tới điều gì không cam lòng.
Anh ta vốn không muốn đi đến một bước này, đêm mưa ngày đó anh ta
thừa dịp uống rượu, cùng Lạc Khâu Bạch nói điều trong lòng, anh ta khi đó
thực thanh tỉnh, cũng biết mình đang làm cái gì, anh ta không cam lòng để
Lạc Khâu Bạch rời đi, đó là cơ hội cuối cùng anh ta cho Kỳ Phong cùng Kỳ
gia, chỉ cần Lạc Khâu Bạch nguyện ý đi với anh ta, anh ta sẽ quên hết thù
hận, dẫn hắn đi Mỹ, nhưng…
Lạc Khâu Bạch lại hung hăng cho anh ta một cái bạt tai.
Xe của Kỳ Phong anh ta đã sớm động thủ, nhưng anh ta không muốn Lạc
Khâu Bạch cũng ngồi vào, cho nên lúc hắn xoay người rời đi, anh ta gần
như khẩn cầu hắn lưu lại, chính là sợ hắn lên xe Kỳ Phong, hắn tình nguyện
vì Kỳ Phong đi tìm chết, cũng không muốn trở về với anh ta…
Áp chế trong ***g ngực bị đè nén, anh ta hút một hơi thậtt sâu, nhún vai
nói, “Kỳ thật cũng không có gì, động thủ với phanh thôi, ai nghĩ đến Kỳ
Phong mệnh cứng như vậy, đều không chết được, còn có Lạc Khâu Bạch vì
y chịu chết, y thật sự là thiên chi kiêu tử… Cái gì tốt nhất cũng là của y.”