bị chói mắt một chút, lần thứ hai mở mắt thấy được Hàn Chiêu đứng trước
mặt.
“A, nguyên lai là anh.” Lạc Khâu Bạch khan khàn nói một câu, biểu tình
trên mặt không có gì phập phồng.
Hàn Chiêu không nghĩ tới hắn còn bình tĩnh như vậy, hơi hơi nhíu mày,
“Em có biết là tôi không?”
“Không biết, bất quá có thể đóan được.” Lạc Khâu Bạch nhắm mắt, chân
tướng lập tức liền đoán được.
Vừa rồi nhìn thấy Hàn Chiêu trong nháy mắt nói không kinh hãi là giả,
lần này bị bắt cóc, hắn nghĩ đến rất nhiều loại khả năng, vô luận là cừu gia
của Kỳ Phong, hayfan cuồng…
Hắn không hoài nghi Hàn Chiêu, dù sao Hàn Chiêu là con riêng Kỳ gia,
trước kia hận thấu xương Kỳ gia, hiện tại đối phó Kỳ gia tuyệt không kỳ
quái, chẳng qua đã có động cơ, hắn lại không nghĩ Hàn Chiêu thật có thể
làm được.
Nhưng vì sao anh ta bắt cóc mình? Nếu chỉ là vì đối phó Kỳ Phong,
thuận tiện trả thù mình cho anh ta một bạt tai, bắt cóc hắn, này không khỏi
cũng buồn cười quá.
“Kỳ lão gia cũng là anh bắt cóc đi?” Lạc Khâu Bạch áp chế phập phồng,
mặt không đổi sắc.
Hàn Chiêu nở nụ cười, cũng không cùng hắn vòng quanh, “Không tồi,
Khâu Bạch em quả nhiên thực thông minh, chẳng qua là thỉnh em đến ‘Làm
khách’, em cũng đã đoán được nhiều như vậy.”
“Làm khách? Đây là đạo đãi khách của anh?” Lạc Khâu Bạch nhìn dây
thừng trên tay, cười nhạo một tiếng, “Hàn đạo, tôi vốn nghĩ anh là người