Dao nhỏ trong tay Hàn Chiêu một khắc cũng không ly cổ lão gia, từ từ đi
ra, cầmkìm điện tửtiến vào thang máy, thang máy đilên tầng 8 lại không
xuống nữa, trừ con đường này, cảnh sát cũng không còn con đường nào.
Toàn thân anh ta đều là thương, so với Kỳ Phong cũng không khá hơn
chút nào, chân Lạc Khâu Bạch bởi vì động tác vừa rồi nên đau đớn, hiện
giờ đau đứng cũng không trụ, cơ hồ dịch không ra thang máy.
Khóe miệng Hàn Chiêu mang theo huyết, mũi đao lại đi về trước, “Kỳ
Phong, anh cứ việc động thủ, đến lúc đó nhìn động tác anh nhanhhay dao
của tôi nhanh.”
“Cậu trốn không thoát, liền tính chạy đến trên lầu cũng là một tử lộ.” Kỳ
Phong lạnh như băng nhìn anh ta.
Hàn Chiêu cười nhạo một tiếng, trong ánh mắt hẹp dài bắt đầu khởi động
khoái ý, “Ai nói tôi muốn chạy trốn? Muốn chạy trốn chính là các người,
tôi dù sao cũng sắp chết, ước gì họ Kỳ đều chôn cùng tôi!”
Nói xong anh ta cầm lấy dao nhỏ thống vào cổ lão gia, Kỳ Phong mãnh
liệt đoạt, bàn tay bị lưỡi dao cắt ra máu tươi, Hàn Chiêu bắt lấy cơ hội đạp
Kỳ Phong một cước, né tránh đánh trả của Kỳ Phong, mãnh liệt ép y ở trên
tường, huy khởi dao nhỏ muốn đâm vào ánh mắt y.
Chỉ mành treo chuông, thân thể Hàn Chiêu đột nhiên run rẩy, tiếp khống
chế không được run rẩy lên, sắc mặt vốn tái nhợt càng thêm trắng như tờ
giấy.
“Phanh” một tiếng, Lạc Khâu Bạch vòng qua sau lưng anh ta, cầm một
miếng thép nện trên đầuanh ta, đầu Hàn Chiêu trào ra máu tươi, anh ta kịch
liệt ho khan, không nghĩ tới mình lại phát bệnh.
Anh ta quay đầu lại nhìn Lạc Khâu Bạch, ánh mắt thù hận như vậy, từ
cặp mắt xinh đẹp kia phóng ra, anh ta gắt gao cắn răng, cầm lấy dao nhỏ