Liền tính Lạc Khâu Bạch không đi theo, y cũng đối mặt với cái chết, vẫn
là tình huống của lão gia, quay đầu lại nhìn thê tử đang chỉnh lý băng vải
cùng lão gia đang ngất, y nhắm mắt lại, không nghĩ tới tính cách, lại thật
muốn vùi thây lúc này.
Chờ Lạc Khâu Bạch đi toilet, Kỳ Phong ngồi ở bên người lão gia, nhìn
khuôn mặt già nua, đời này hận ông, yêu ông, hiếu kính ông, cũng trả thù
ông… Y đưa tay sờ sờ miệng vết thương, mặt trên còn có vết máu.
Lão gia hình như có sở cảm, gian nan từ trong hôn mê khôi phục chút ý
thức, mơ hồ thấy mặt Kỳ Phong, trong cổ họng phát ra thanh âm vù vù,
gian nan vươn tay bao trùm mu bàn tay Kỳ Phong, “Tiểu Phong…”
Kỳ Phong nhất thời nghẹn ngào, trên mặt không lộ vẻ gì, nhưng hốc mắt
lại đỏ bừng một mảnh.
Lão gia lúc này thanh tỉnh , ông nhớ rõ chuyện đã xảy ra, cũng mơ hồ có
ấn tượng là Kỳ Phong tới cứu ông, ông há miệng thở dốc, sợ hãi mình có
khả năng không tỉnh lại nữa, “Tiểu Phong… Ông nội, thực xin lỗi con…”
Ông gian nan nói ra những lời này, kịch liệt ho khan, nức nở một tiếng
để lại nước mắt hối hận, Kỳ Phong dùng sức chà mặt, ôm lão gia vào trong
ngực, “Ông nội, đừng nói, con sẽ vẫn luôn cùng ngài.”
Lão gia run rẩy hút một hơi, xót xa trong lòng nảy ra, ông có dự cảm
nhất định là xảy ra chuyện gì, Kỳ Phong mới có thể như vậy, ông lắc lắc
đầu suy yếu nói, “Ta đã làm sai… Khụ khụ… Cũng không còn sống lâu,
chỉ có thể lưu ngày dài cho người trẻ tuổi đi… Đừng làm khó dễ, có thể
cứu Khâu Bạch liền cứu nó đi, Kỳ gia thiếunó nhiều lắm, ta… Ta có những
lời này của con, chết… Khụ khụ… Cũng an tâm.”
Kỳ Phong rốt cuộc nhịn không được, nước mắt rơi như mưa, “Ngài suy
nghĩ nhiều rồi, về sau còn dài, con sẽ không bỏ lại ngài.”