“Em quả thực rất không biết mất thể diện! Cho anh… Mặc vào quần áo
cho anh!” Kỳ Phong phi thường nóng nảy, nếu không bởi vì bị trói cơ hồ
muốn bắn lên, nhưng mặt lại hồng, ánh mắt nhìn chằm chằm hồng anh trên
ngực Lạc Khâu Bạch, dùng khí lực toàn thân cũng dịch không khai tầm
mắt, trong cổ họng như là dính hạt cát.
“Kêu cởilà anhkêu mặc cũng là anh, tôichưa gặp qua người bệnh khó hầu
hạ như vậy, thành thật nằm, không cần chích ?” Lạc Khâu Bạch trừng y liếc
mắt một cái, trong ánh mắt tất cả đều là ý cười, lập tức ấnyxuống, không
cho y lộn xộn, quỳ ghé vào ngực y, một bàn tay nhiễu đến mặt sau bắt đầu
khuyếch trương cho mình.
Một bàn tay thống đi vào, Lạc Khâu Bạch kêu lên một tiếng đau đớn,
“Tê… Lâu lắm không huých, duỗi không vào…”
Hắn như là lầm bầm lầu bầu, vừa nói một bên cố gắng duỗi vào bên
trong, cảm thấy đau cọ một chút vào gia hỏa phía trước Kỳ Phong, một tay
khác không ngừng xoa nam căn phía trước, vốn là nam căn phía trước cũng
đã có phản ứng, hiện giờ trước sau đồng thời kích thích, liền càng thêm
dâng trào, không đầy một lúc, theo đùi chảy xuống, bí chỗ cũng trở nên
thấp tháp tháp một mảnh.
“Ách a… Kỳ Phong… Ân… Ân…” Động tác của hắn càng lúc càng
nhanh, hô hấp cũng loạn, khó kìm lòng nổi cả người đều dán trên người Kỳ
Phong, hô hấp cực nóng cùng thanh tuyến thiên hồi chui vào não Kỳ
Phong.
Ánh mắt Kỳ Phong một mảnh đỏ tươi, gân xanh trên cánh tay đều nhảy
dựng lên, ai cũng chịu không nổi vừa tỉnh dậy thấy người mình ngày nhớ
đêm mong mặc thành bộ dạng này bò lên giường mình, huống chi còn ở
trước mặt mình chơi chính mình, tưởng chồngmù sao!?