mở mắt, ánh mắt dừng trên người hai người, ông nâng nâng tay, tựa hồ
muốn nói cái gì.
Lạc Khâu Bạch biết đây là thời gian của họ, mình không tiện chen chân,
đứng dậy đi ra ngoài.
“… Tiểu… Tiểu Lạc…” Thanh âm khàn khàn từ mặt nạ bảo hộ phát ra,
nặng nề, mang theo run rẩy.
Lạc Khâu Bạch lập tức dừng lại cước bộ, quay đầu lại, lão gia hướng hắn
vươn ra tay, Kỳ Phong tiến về phía trước, “Ông nội, ngài muốn cái gì?”
Kỳ lão gia nhìn không rõ lắm người trước mắt, nhưng ông có thể nhận ra
tiếng, ôngcầmtay Kỳ Phong, một tay khác vẫn duỗi ra cửa, Lạc Khâu Bạch
trong lòng quay cuồng, đi đến trước giường thỉnh thanh kêu một câu, “Lão
gia, con ở đây, con biết ngài không muốn thấy con, có chuyện gì chờ ngài
khỏe lại nói.”
Kỳ lão gia dùng sức lắc lắc đầu, mãnh liệt ho khan, một bàn cầm trảo tay
Kỳ Phong một tay khác cầm tay Lạc Khâu Bạch, đứt quãng nói, “Về… Về
nhà… Người một nhà… Khụ khụ khụ…”
Một câu cơ hồ làm Lạc Khâu Bạch ngạnh trụ, Kỳ Phong thâm hút một
hơi, nói không ra lời.
Lúc này tiểu hộ sĩ bên cạnh nhỏ giọng nói, “Kỳ lão tiên sinh như bây giờ
không thể ra viện a, vạn nhất…”
“Chết… Chết ở trong nhà… Tiểu Phong… Mang ông nội trở về…” Kỳ
lão gia một lần lại một lần lặp lại, nắm chặt tay hai người, dùng khí lực
cuối cùng lặp lại, hốc mắt lăn xuống nước mắt.
Hốc mắt Kỳ Phong đỏ tươi, nhưng không có rớt xuống một giọt nước
mắt, qua đã lâu mới gật gật đầu, “Được, chúng ta về nhà.”