tham tiến quần của hắn, phủvuốt mông hắn, thân thể đi về phía trước, kiên
thạch thật lớn càng cách quần ép lên, tản ra độ ấm nóng rực.
Lạc Khâu Bạch nhẹ suyễn một tiếng, rượu dâng lên, toàn thân nóng lên,
trong thân thể như là chui qua hố sâu, ngứa ngáy, khí quan phía dưới bị Kỳ
Phong va chạm, thấm ra càng nhiều chất lỏng.
Thanh âm của phù dung câu được hồng sắc bao phủ tản ra mùi rượu
khắp phòng, hắn nghĩ đến Kỳ Phong vừa rồi chết sống không cho hắn tới
gần, hiện tại về nhà liền lộ nguyên hình, nhịn không được ha ha nở nụ cười,
người này rốt cuộc là có bao nhiêu muộn tao.
Hắn ngồi xuống, xoay người áp chế Kỳ Phong, cách quần dùng chân cọ
cọ phía dưới cứng rắn của y, đưa tới Kỳ Phong một trận ồ ồ thở dốc.
“Em nhớ rõ hôm nay em cầu hôn anh, cho nên động phòng có phải hẳn
là em định đoạt không? Hả, con, dâu?”
Vài chữ cuối cùng hắn cơ hồ tiến đến bên tai Kỳ Phong nói ra, cơ bắp
toàn thân Kỳ Phong nháy mắt căng thẳng, nóng nảy ném hắn lênlên
giường, “Đừng không lớn không nhỏ! Có tin anh đánh em không?”
Nhưng Lạc Khâu Bạch bất vi sở động, gắt gao đặt ở trên người y, một bộ
cười tủm tỉm, giống như đang nói: Anh đánh a, để coi anh dám không dám.
Hắn cố ý cọ cọ phía trước, khí quan đụng vào nhau, đồng thời phát ra
một tiếng khàn khàn kêu rên, mồ hôi trên trán Kỳ Phong lăn xuống, hai mắt
xích hồng, hiển nhiên đã động tình.
Nhục thược cùng lô đỉnh kết nối, Kỳ Phong hô hấp nóng rực phun ra mùi
rượu, thắt lưng Lạc Khâu Bạch mềm nhũn, trong thân thể trào ra cổn cổn
nhiệt lưu, đại gia hỏa cọ đến bên trong, hắn cúi đầu liếm liếm môi Kỳ
Phong, nhẹ giọng nói, “Nói rồi, hôm nay là em định đạt, anh không cần lộn
xộn.”