Tiểu tử kia vươn ra tiểu móng vuốt muốn sờ, bị Lạc Khâu Bạch lập tức
giơ cao, “Đồ của người lớn tiểu hài tử không cho loạn nhìn, nhanh xuống
lầu ăn cơm.”
Đoàn Đoàn không cam lòng, “Em trai… Nha…”
“Nhanh xuống lầu ăn cơm, nếu không ba ba đem táo chua mới mua toàn
bộ ăn sạch.” Lạc Khâu Bạch lấy ra đòn sát thủ, tiểu tử kia vừa nghe ăn lập
tức chuyện”Em trai”, nói mấy câu bị Lạc Khâu Bạch lừa gạt chạy xuống
thang lầu.
Lạc Khâu Bạch thở phào một hơi, hộp trong tay tựa như cái củ khoai
phỏng tay, nghĩ đến mình gần đây có đủ loại phản ứng không bình thường,
còn có Diệp Thừa nói những lời kia, hắn nghiêng mắt, thâm hút một hơi,
kiên trì lấy ra nghiên cứu.
Kỳ Phong đem cơm dì Trương nấu bưng lên bàn, chậm chạp không thấy
Lạc Khâu Bạch xuống lầu, đi lên vừa thấy phát hiện Lạc Khâu Bạch đang
ngồi ở bên giường ngẩn người, thịt bụng đem quần áo chống đỡ đứng lên
một chút, có vẻ ngốc hồ hồ, có loại ngốc vụng đáng yêu.
“Bình thường ăn nhiều, sao đến giờ ăn cơm em lại không động tĩnh?
Tắm rửa xong chưa?”
Kỳ Phong đi tới sờ tóc Lạc Khâu Bạch, mặt trên ướt sũng còn mang theo
hơi nước, Lạc Khâu Bạch lập tức phục hồi lại tinh thần, “A, ăn cơm.”
“Em như thế nào càng ngày càng ngốc, một mình phát cái gì ngốc?” Kỳ
Phong hoàn trụ Lạc Khâu Bạch, ghé vào lỗ tai hắn hôn.
Lạc Khâu Bạch cười cười, biểu tình trên mặt có chút kỳ quái, ho khan
vài tiếng mang dép lê đi ra ngoài, “Ai nha, chết đói, nhanh xuống lầu ăn
cơm.”