Lạc Khâu Bạch nói, “Dù sao có một Đoàn Đoàn, cái này liền kêu Viên
Viên đi, dễ nhớ lại đáng yêu.”
Người một nhà tỏ vẻ không hài lòng, đều nói nghe tựa như gấu trúc.
Kỳ Phong nói trắng đêm suy nghĩ, nói có sách, mách có chứng một phen
nói, “Gọi Uy Nhuy đi, nhị tình cùng lả lướt, uy nhuy tự sinh quang. Lấy từ
《 Khổng tước Đông nam phi 》, có năng lực biểu hiện tình cảm của anh
cùng Khâu Bạch, lại ngụ ý khắc sâu, quả thực không cùng một cảnh giới
với những tên kia.”
Người một nhà, nhất là Lạc Khâu Bạch mãnh liệt kháng nghị, “Tên khó
ghi, nhi tử khi nào mới có thể viết? Hơn nữa anh nói tên gì, anh ngại Đoàn
Đoàn nghe không hiểu, có bản lĩnh đừng gọi nó a?”
Đoàn Đoàn mặt bánh bao dùng sức gật đầu, còn không quên giơ lên tiểu
thịt phấn hồng của Phong Phong bé tỏ vẻ tên của mình đặc biệt dễ nghe,
không tin Miêu Miêu cũng đồng ý!
Vô pháp thống nhất ý kiến, nhũ danh tạm thời gác lại, tạm thời vẫn gọi
thằng nhóc.
Ngày hôm nay, trước giờ cơm chiều Lạc Khâu Bạch ngồi ở trên ghế sa
lông xem TV, bên cạnh Kỳ Phong tiếp tục đọc tự điển, Đoàn Đoàn đã 3
tuổi, so với trước kia càng thêm nghịch ngợm, hơi chút không chú ý chạy
vô tung vô ảnh.
Dì Trương buổi tối nấu một nồi bánh bao, bên trong mang theo thịt bò
dầu mỡ cùng chi ma giòn hương, thật xa có thể ngửi được mùi, tiểu tử kia
chảy nước miếng, thừa dịp hai ba ba không chú ý chạy vào bếp, muốn cầm
hai cái bánh bao thơm ngào ngạt nhiệt, trộm tiến đến trước mặt ba ba, đối
với em trai nhỏ trong bụng nhỏ giọng nói: