xuống!”
“Ba” một tiếng, một đại chưởng đập vào trên đùi hắn.
Kỳ Phong cắn răng trừng Lạc Khâu Bạch nhích tới nhích lui trên vai,
trong mắt ánh lửa hừng hực, con ngươi tối đen sâu không thấy đáy, đang
cực lực ép giận.
“Em câm miệng cho tôi! Không cho phát ra thanh âm gì!” Toàn thân đều
bị người ta nhìn thấy còn cố ý dùng thanh âm câu nhân nói chuyện, là
muốn cho tất cả mọi người biết tôi bị đeo nón xanh (cắm sừng!) sao!?
Y nóng nảy mở miệng, giống một con sư tử bị xâm phạm lãnh địa.
Lạc Khâu Bạch nhận ra thanh âm của y, nháy mắt sửng sốt, ngất xỉu, khí
lực toàn thân đã tiêu hao hết, hắn không nói nữa, đem đầu chôn ở trên bả
vai Kỳ Phong.
Được cứu rồi …
Kỳ Phong nhìn không chớp mắt khiêng Lạc Khâu Bạch đi, Mạnh Lương
Thần lập tức chận trước mặt y, ánh mắt âm trầm, lạnh lùng, hắnta nheo lại
ánh mắt lạnh lùng mở miệng, “Kỳ tiên sinh phải không? Chuyện tôi và
Khâu Bạch, không tới phiên anh nhúng tay, mời anh buông hắn ra.”
Kỳ Phong lần thứ ba nhìn thấy người nam nhân này, không chỉ tức giận,
nếu không muốn nhanh đưa Lạc Khâu Bạch về nhà suy nghĩ, y rất muốn
trực tiếp băm người nam nhân này ra.
Ynhìn Mạnh Lương Thần như đang nhìn một con động vật cấp thấp, một
câu cũng không nói, chính là vung tay lên.
Tiếp, từ ngoài toilet tràn vào mười mấy người vệ sĩ, vây quanh, trực tiếp
ngăn cản Mạnh Lương Thần.