CỰ TINH CHI DANH KHÍ LÔ ĐỈNH - Trang 243

Nghe xong lời này, Lạc Khâu Bạch lộ ra biểu tình nghi hoặc khó hiểu.

Chỉ thấy lão gia thở dài một hơi, nhìn cánh hoa lan liếc mắt một cái, trên

mặt lộ ra mỏi mệt của người già, như nhớ ra cái gì đó xót xa lắm, làm ông
già thêm vài phần.

“Lúc ta còn trẻ, rất coi trọng sự nghiệp, thậm chí đem sự nghiệp làm gia

tộc lớn mạnh phát triển trở thành mục tiêu suốt đời, hoàn toàn không để
mắt đến gia đình và người thân. Cha của Tiểu Phong… Cũng là đứa con
duy nhất của ta, nó chết quá sớm, khi biết được tin này ta từ công ty chạy
về nhà, nó đã tắt thở, thận suy kiệt không cứu chữa được, con dâu của ta
thương tâm quá độchỉ vài ngày sau cùng đi theo. Năm Tiểu Phong mới bảy
tuổi, ta người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, trong lòng thật sự rất tuyệt vọng,
khi đó chỉ còn lại có nó bồi ở bên cạnh ta.”

“Cho nên ta khi đó liền thể rằng, nhất định phải hảo hảo chiếu cố tôn tử

duy nhất này, nó từ nhỏđã hiểu chuyện trưởng thành sớm, bất cứ chuyện gì
cũng đều không cần ta lo lắng, nhưng ta vẫn muốn cho nó những gì tốt nhất
trên thế giới, có thể nói đem tình cảm ta dành cho ba nóđặt ở trên người nó,
nó chính là sinh mệnh của lão nhân ta, nếu nó có yêu cầu gì, ta nhất định sẽ
đáp ứng.”

Sắc mặt của Lạc Khâu Bạch tái nhợt đi, những điều lão gia nói như cho

hắn một cái bạt tai, làm hắn hiểu được là mình hồ nháo, dẫn đến một lão
nhân vì dung túng cho tôn tử, mà thoái nhượng đến nước này.

Miệng mấp máy, một câu “Thực xin lỗi” đều đã đến bên miệng, lão gia

đột nhiên hít một hơi, ánh mắt tuyệt vọng không biết làm thế nào, thanh âm
lộ ra tuyệt vọng, “Kỳ Phong nó căn bản sống không đến 30 tuổi, ta… Còn
có thể làm như thế nào, nó muốn làm cái gì ta đều nguyện ý, nếu trời có
trừng phạt, cũng có lão nhân ta thaynó chịu…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.