Kỳ Phong lười phản ứng, thấy hắn không ngừng giãy dụa lộ ra chiếc cổ
thon dài, không chút do dự cắn xuống, hắn muốn xem xem trong cổ họng
người này rốt cuộc chứa cái gì lại câu nhân mê người đến thế.
“Đau!” Không buông ra thì thôi, còn cắn con mẹ nó y là chó sao!
Thanh âm mềm dẻo uyển chuyển vang lên, trong trẻo như nốt nhạc, nháy
mắt làm eo Kỳ Phong mềm nhũn, căn bệnhlại triệt để tái phát, tứ chi không
có một tia khí lực.
Lạc Khâu Bạch nắm lấy cơ hội, mãnh liệt đẩy y ra, ngay cả áo khoác
cũng không kịp lấy, luống cuống tay chân chạy ra bên ngoài.
“Không được… Đi, tên của cậu!”
Kỳ Phong vươn tay bắt hắn, thần sắc đau đớn, sắc mặt đỏ bừng, thoạt
nhìn giống như sốt, không đơn giản chỉ là trúng xuân dược.
Lạc Khâu Bạch dừng bước lại, chần chờ một chút, đúng lúc này, ngoài
cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa đông đông.
“Thiếu gia, ngài xảy ra chuyện gì? Sao có tiếng động lớn như vậy?”
Lạc Khâu Bạch tay chân luống cuống, người này lại còn có vệ sĩ, vậy
nếu hắn ra ngoài chẳng khác nào đụng phải họng súng, vạn nhất bị những
người này bắt trở về tiếp tục làm ấm giường cho thiếu gia của họ thì phải
làm sao?
Nghĩ đến đây, hắn thầm mắng một tiếng, đem áo khoác đặt trên lưng,
theo cửa sổ nhảy xuống.
Bên ngoài vẫn cònmưa, hắn sợ run cả người, lúc Kỳ Phong lảo đảo đuổi
tới cửa sổ, hắn đã ôm một cái ống từ lầu hai trượt xuống hoa viên.