“Tôi nói anh buông ra, lần này nghe rõ ràng chưa, muốn tôi đuổi anh ra
sao?”
Lạc Khâu Bạch bắt được điểm yếu, vui sướng khi người ta gặp họa cười
nói, “Tôi nóinày Kỳ công tử, tuy rằng tôi không biết anh đến đây làm gì,
bất quá anh cũng quá biến thái, anh nên có ý tứ một chút, nếu không đừng
trách tôi đem chuyện này nói ra.”
Hắn nói nhiều lời như thế, Kỳ Phong mày nhăn càng chặt, không phải
bởi vì sinh khí, mà là cái căn bệnh chết tiệt kia lại phát tác .
Toàn thân máu điên cuồng sôi trào, dục vọngbị đánh úp lại, y hận không
thể đem cậu nam nhân trước mắt này nuốt vào trong thân thể.
Lạc Khâu Bạch nhìn y cúi thấp đầu, như dã thú đói khát thở hổn hển, bắt
lấy cơ hội đẩy y ra, hướng về phía cửa bỏ chạy.
Nói giỡn, hắn cũng không có hứng thú bồi vị “Kỳ công tử” đấu võ mồm
làm gì, lúc này không chạy thật sự là ngốc!
Hắn lúc này cũng không có cố không giữ hình tượng, tóc tai bù xùchạy
ra cửa, ngón tay vừa mới đụng tới nắm cửa, đã bị cánh tay mãnh liệt từ phía
sau kéo về.
Lạc Khâu Bạch cổ áo lập tức bị kéo ra, lộ ra xương quai xanh hẹp dài, dã
thú Kỳ Phong gắt gao nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt nhưtia X quang nhất
làm da đầu hắn run lên.
Y nghiến răng hỏi một câu, “Nói cho tôi biết, cậu tên gì.”
Lạc Khâu Bạch trong đầu nháy mắt hiện ra mấy lần trước nhiều tiểu
minh tinh bị phú hào đùa chết, nếu như y biết tên mình, có thể bị giết
không, cho dù là ngày mai không thể nhìn thấy ánh mắt trời?