Lạc Khâu Bạch bị hành động của hắn làm hoảng sợ, hắn tồn tại trong
giới giải trí lâu như vậy, hạng người gì cũng đều thấy qua.
Nam nhân trước mắt này đang dán trên người mình, hắn không rõ nam
nhân này muốn gì, quả nhiên trên thế giới này người có quyền thế đều như
vậy, đều là lưu manh.
Trong lòngkhông biết tại sao lại dâng lên một cỗ hỏa khí, hắn nhấc chân
lênvề đỉnh đầu của Kỳ Phong, mặt lạnh nói, “Tiên sinh, xin anh tự trọng
một chút, nếu vừa rồi người kia chưa thỏa mãn anh, xin anhđi tìm người
khác, đừng ở chỗ này trêu chọc một người qua đường.”
Một câu nói có khí phách, Kỳ Phong nhíu mày, trong ánh mắt mang lên
ý cười hiếm thấy, “Xem ra, vừa rồi cậu thật sự cái gì cũng đều nhìn thấy
rồi?”
Thân thể y vẫn cứ run rẩy không thể khống chế, giống như bị áp lực gì,
nam căn phía dưới càng ngạnh, mồ hôi đều theo thái dương chảy xuống
dưới, nhưng y phát hiện ra một việc, chỉ cần y thượng cậu nam nhân trước
mắt này, chỗ nóng nảy không thể phát tiết trên người y sẽ thư thái đi rất
nhiều, vừa nghe hắn nói chuyện, xương sống liền trở nên tê dại khoái cảm
dâng lên.
Hắn càng ép càng chặt, không cho Lạc Khâu Bạch bất cứ đường lui nào,
giống như đang nghiên cứu một món đồ chơi mới lạ, bên này sờ sờ, bên kia
vuốt vuốt.
Lạc Khâu Bạch trong cơn giận dữ, bộ dáng đẹp trai cũng trở nên xấu hổ.
Một phen đẩy ra y, cảnh giác hướng về phía cửa, “Đương nhiên, tôi
không có phát hiện anh từ bên đó đi ra?”
Nam nhân nháy mắt cứng đờ, một phen đẩy hắn ra, “Cậu mới vừa nói cái
gì, lặp lại lần nữa.”