Một khi trêu chọc đến miệng vết thương đã đóng vảy, trong tim liền thổi
gió lạnh tới, chuyện cũ không khống chế được chui vào trong đầu.
Khi đó, Tô Thanh Lưu đã là ảnh đế nổi tiếng, khi đó diễn
《 Tà dương ca
》, lại một lần đẩy hắn hướng về nơi cao nhất của ảnh đàn.
Hắn đứng ở nơi tiên phong trong giới giải trí, không ai có thể sánh kịp,
nhưng người phong nhã tài hoa thế nào, cũng diễn không thể đột phá hơn
hắn, cũng vì danh hiệu quá lớn, làm hắn khó chịu phiền não, cũng trong
thời gian này, hắn và Mạnh Lương Thần cơ hồ mỗi ngày đều cãi nhau.
Lạc Khâu Bạch ba năm trước đây làm tiểu người hầu trong đoàn phim,
Mạnh Lương Thần buồn khổ không chỗ phát tiết, mỗi ngày đều tìm hắn
uống rượu, nói với hắn chuyện của mình và Tô Thanh Lưu.
Thầm mến thật sự là chuyện bất đắc dĩ, mày biết rõ người này đều nói về
tên của người khác, lại vẫn sẽ bởi vì hắn ta mỗi ngày cùng mình ăn một bữa
cơm mà vui sướng không thôi.
Lạc Khâu Bạch cho là mình che dấu rất tốt, vẫn đứng trên cương vị
người hầu mà đối xử tốt với hắn ta, thẳng đến một ngày, Mạnh Lương Thần
uống rượu, mở to ánh mắt sương mù hỏi hắn, “Khâu Bạch, em thích anh
không?”
Hắn khẩn trương nói không ra lời.
Mạnh Lương Thần đột nhiên gắt gao mà ôm hắn, thống khổ giãy dụa,
“Em thật tốt… Nếu Thanh Lưu có thể giống như em thì tốt rồi.”
Sau đó Lạc Khâu Bạch mới biết được, Tô Thanh Lưu sắp đóng một bộ
phim có liên quan tới đạo Thiên Chúa, dứt khoát kiên quyết theo đạo Thiên
Chúa, nhưng đạo Thiên Chúa bài xích đồng tính luyến ái, tín ngưỡng mãnh
liệt làm hắn thống khổ giãy dụa, một lần cuồng loạn khắc khẩu, Mạnh