Cửa phòng “Răng rắc” một tiếng mở ra, Kỳ lão gia đi ra, vừa nhìn thấy
Lạc Khâu Bạch, ánh mắt trào ra một tia phức tạp lại cực độ không vui
“Ông… Kỳ lão gia.” Lạc Khâu Bạch vốn muốn gọi “Ông nội”, nhưng
nghĩ đến tình cảnh hiện tại lại sửa lại.
Kỳ lão gia “Ân” một tiếng, híp mắt liếc hắn một cái nói, “Tiểu Lạc, trên
mặt còn bị thương, sao không ở trong phòng bệnh hảo hảo nghỉ ngơi, chạy
đến nơi này?”
Vừa nhìn thấy ông, Lạc Khâu Bạch tiến lên một bước vội vàng hỏi, “Lão
gia, con là tới nhìn Kỳ Phong , y bị thương thế nào ? Có thể cho con nhìn y
không?”
Nhắc tới cái này, sắc mặt Kỳ lão gia càng thêm khó coi, nếu không ngại
Lạc Khâu Bạch là ‘lô đỉnh’ định mệnh của Kỳ Phong, ông không thể bội
bạc, thật sự rất muốn đem “Đầu sỏ gây tội”này đuổi đi.
Ông nhíu lại mày trầm mặc một hồi, trầm giọng nói,”Còn có thể thế nào?
Lần này xem như tổ tông phù hộ, lúc giá đỡ ngã xuống bị hộp đèn bên cạnh
chắn một chút, không trực tiếp nện trên người Tiểu Phong, bất quá đầu bị
khâu mấy mũi, tay gãy xương, trên người còn bầm tím, phải hảo hảo tĩnh
dưỡng.”
Khẩu khí của lão gia phi thường chói tai, nhưng nghe thấy Kỳ Phong bị
thương nhẹ hơn dự đoán, Lạc Khâu Bạch cũng nhẹ nhõm một hơi, cả người
như đột nhiên mất khí lực, cúi đầu xuống, trong tim đau từng đợt.
Nhìn dáng vẻ của hắn, Kỳ lão gia nhíu mày, duy trì phong độ không lộ ra
thái độ không vui, từ trong xoang mũi hừ một tiếng nói, “Đi thôi, con cũng
đừng hô to gọi nhỏ ở ngoài này, để cho người khác thấy còn ra thể thống gì,
nếu con đã đến, vào đi.”