mặt cha sứ thề sẽ thẳng thắn thành thật, nhưng anh đều gạt tôi, vậy thôi đi,
ly hôn cho rồi.”
Một câu này làm Kỳ Phong mãnh liệt quay đầu, ánh mắt lạnh thấu
xương.
Y nghiến răng, “Em nói một câu ly hôn thử xem.”
Lạc Khâu Bạch nở nụ cười một chút, đúng lý hợp tình nói, “Tôisao
không dám, trước anh cùng Lý Thiên Kỳ tôi còn chưa tính sổ với anh, hiện
tại tôi hỏi anh cái này có quá phận sao?”
“Nếu nói đã nói rồi, cũng đừng che che dấu dấu, anh nếu không nói rõ
ràng anh cùng Lý Thiên Kỳ là xảy ra chuyện gì, nếu không nói rõ ràng cho
tôi biết, chúng ta ly hôn.”
Ngày thường Lạc Khâu Bạch là một người biết nặng nhẹ, làm việc cũng
sẽ cho đối phương con đường sống, đây là lần đầu tiên hắn cường ngạnh và
không nói lý như thế bức bách Kỳ Phong, thần thái kiên quyết, mặt không
đổi sắc, giống như nếu không nghe được đáp án, thật sự sẽ không chút do
dự trở mặt.
Người bình thường tính tình ôn hòa, nổi giận lên càng kiên quyết, Kỳ
Phong trong lúc nhất thời cứng lại, nhìn nửa bên mặt bị thương của Lạc
Khâu Bạch, quay đầu sang một bên, “Không ly hôn.”
Lạc Khâu Bạch băng trụ lập tức nhịn không được tươi cười, mặt không
đổi sắc mở miệng, “Vậy anh nói cho tôi biết, vì cái gì chỉ đối với tôi có
phản ứng, tôi trong lòng anh có vị trí gì?”
Hắn đoán tới đoán lui, hắn yêu cầu Kỳ Phong cho hắn cảm giác an toàn,
không sợ già mồm, không thức thời.