Lạc Khâu Bạch bị nghẹn một chút, nhìn nam nhân, nghẹn cổ họng, thậm
chí không nhớ lúc này đang ở trong bệnh viện, nắm chăn trên thân nam
nhân kéo sang bên cạnh.
Nếu trước kia tính tình cổ quái của đại điểu quái hắn còn có thể đoán ra
đại khái, ý tứ chân thật cũng có thể nghĩ ra, lần này hắn nhịn không được,
con mẹ nó từ khi kết hôn đến bây giờ còn không rõ ràng đối tượng của
mình có cứng hay không sao!?
“Kỳ Phong, anh nói rõ ràng cho tôi, đừng trốn tránh vấn đề!”
Hắn cầm bả vai của Kỳ Phong không buông tay, một bộ dáng muốn đạt
mục đích thề không bỏ qua.
Kỳ Phong chưa từng thấy qua thê tử của mình cố chấp không nói lý lẽ
như vậy, trong lúc nhất thời hai mắt một bế, hừ lạnh một tiếng, than mặt
ngậm miệng không nói.
Bộ dáng này của y làm Lạc Khâu Bạch nở nụ cười, nếu không phải cố kỵ
hai người đều là “Nhân sĩ thương tàn “, Kỳ Phong còn cứu hắn một mạng,
hắn thật muốn tự mình động thủ cạy mở đầu của y nhìn xem bên trong rốt
cuộc là cấu tạo cái gì.
Nghĩ đến đây, Lạc Khâu Bạch hít một hơi, trong đầu óc đột nhiên chợt
lóe linh quang, hắn gợi lên khóe miệng cười cười, nhẹ nhàng bao trùm sau
lưng nam nhân, dùng đầu ngón tay chọc chọc sống lưng bị thương, thấp
giọng nói, “Kỳ Phong, anh không nói phải không?”
Kỳ Phong đột nhiên cứng đờ, không mở mắt.
“Được, tôi hiểu, anh không nói tôi cũng không ép anh.” Lạc Khâu Bạch
đứng dậy, xốc chăn lên xuống giường, “Tôi vốn cho rằng trải qua sự việc
lần này, hai ta sẽ không có ngăn cách, chính là anh nói như vậy một nửa lưu
một nửa, căn bản không nói thật với tôi, lúc trước kết hôn, chúng ta ở trước