gọi là gì, a lô đỉnh, kia lại cùng chuyện anh bất lực có cái gì quan hệ?”
Kỳ Phong mặt càng đỏ hơn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lạc Khâu
Bạch, như chim ưng tập trung vào con mồi.
“Tôi cũng không tin, nhưng sự thật chính là như thế, lão gia tìm được bà
nội, cho nên ông bây giờ còn sống tốt, mà tôi tìm được em, cho nên tôi rất
ít tái phát bệnh, hơn nữa…”
Nói tới đây, y dừng một chút, đột nhiên đem đầu dịch sang một bên đối
diện với Lạc Khâu Bạch, nhạt nhẽo nói, “Loại bệnhnày người ta gọi là kí
chủgặp được ‘lô đỉnh’ định mệnh mới có thể… Có phản ứng.”
Lạc Khâu Bạch nửa ngày không nói chuyện, nhìn ánh mắt của hắn tựa
như đang nhìn người ngoài hành tinh.
Kỳ Phong bị hắn nhìn chăm chú nhíu mày, phiền toái trừng hắn liếc mắt
một cái, dịch đầu sang một bên, “Em nhìn cái gì vậy! Biết tôi chỉ có thể
ngạnh đứng lên với em, cao hứng, đắc ý sao?”
Lạc Khâu Bạch bị phản ứng của y đùa nở nụ cười, căn bản không tiếp
tục truy vấn, trong đầu đột nhiên có cái gì chợt lóe qua, “Chờ một chút, nói
như vậy, lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh, anh kỳ thật không uống xuân dược,
mà là quái bệnh phát tác, nhưng bởi vì Lý Thiên Kỳ không phải lô đỉnh của
anh, cho nên anh ngạnh không đứng dậy?”
“Câm miệng, ai cho em lặp lại!” Kỳ Phong quát lớn một tiếng, sống lưng
càng cứng ngắc.
Lạc Khâu Bạch tuy rằng vẫn chưa hiểu rõ hết, nhưng không biết vì cái gì
đột nhiên cũng rất muốn cười, trên thực tế hắn thật sự làm như vậy, không
nín được cười lên tiếng, hơn nữa càng cười càng lớn, cuối cùng chảy cả
nước mắt.