Kỳ Phong vẻ mặt ghét bỏ liếc mắt một cái, lạnh lùng hừ một tiếng, thê tử
của ysao ngốc như vậy, đã nói rõ ràng như vậy, y sao vẫn nghe không hiểu.
Lạc Khâu Bạch bị vẻ mặt của y đùa nở nụ cười, lúc Trịnh Hoài Giang
không thấy nhéo y một phen, trừng mắt nhìn, giống như đang nói: Anh có ý
gì?
Lỗ tai Kỳ Phong hiện lên một tia đỏ ửng, đem chân cứng rắn dịch sang
một bên, chậm rãi mở miệng, “Ngày đó trên sân khấu có vài trăm người,
mỗi người đều có di động có thể chụp ảnh, ta phong tỏa một cái, sẽ có cái
thứ hai, cái thứ ba… Ai có thể cam đoan về sau còn có thể có người phát
tán ra hay không, huống chi, lúc ấy hiện trường có vài cái máy quay, còn có
thể theo dõi thăm dò, sao tôi có tinh lực ứng phó một đám người như vậy?”
Trịnh Hoài Giang mím môi, sắc mặt nghiêm túc, “Kỳ thiếu gia ý là…
Không để ý lời đồn đãi, mặc kệ nó? Nhưng sự nghiệp của Khâu Bạch vừa
mới khởi bước, lúc này chịu không nổi sóng gió như thế này.”
Kỳ Phong cười lạnh một tiếng, lộ ra thần sắc khôn khéo, không nói gì, lại
giống như đã sớm tính toán kỹ càng, cho dù giờ phút này đầu của y còn
quấn băng gạc, vẫn không giảm cường thế quả quyết.
Bộ dáng này, cùng bộ dáng tính tình cổ quái khi đối mặt với Lạc Khâu
Bạch hoàn toàn bất đồng, giống như lần đó nam nhân già dặn trên sân khấu
nói tiếng Anh lưu loát, mà hiện tại người nam nhân này chỉ thuộc về hắn,
chỉ có hắn có thể nhìn thấybộ dáng ngượng ngùng của y.
Lạc Khâu Bạch không kìm lòng hé miệng nở nụ cười, tựa hồ đột nhiên
hiểu được ý của Kỳ Phong, “Ý của anh là không phải giải thích mà che
dấu? Chúng ta hiện tại vội vã phong tỏa tin tức, tương đương giấu đầu hở
đuôi, ngược lại để cho người khác cảm thấy khả nghi, càng thêm tin tưởng
chuyện này là thật, nhưng nếu chúng ta ngồi yên không để ý đến, hoàn toàn
làm bộ như không thấy, bọn họ cũng bất quá chỉ có một video, chúng ta