Kỳ Phong đúng là cao thủ trong thương giới, còn cao thủ hơn cả người đại
diện đã có thâm niên.
Nghĩ đến đây, hắn nhìn thoáng qua Lạc Khâu Bạch, khóe miệng gợi lên,
không thể không cảm thán, người này thật sự là tích đức ở đời trước, gặp
phải đại quý nhân khổ tâm vì mình bày mưu nghĩ kế như vậy.
Nửa tháng sau, thương tích của Kỳ Phong rốt cục ổn định, có thể về nhà
tĩnh dưỡng, mà vết thương trên mặt Lạc Khâu Bạch cũng đã hoàn toàn
khép lại, tuy rằng lúc lên da non có màu sắc hơi khác mấy nơi khác, hơi
thiển hồng, nhưng chỉ cần trang điểm một chút, đã hoàn toàn không ảnh
hưởng gì.
Một hồi sống sót sau tai nạn, làm hai người hơn một tháng không về nhà,
hôm nay xuất viện, dì Trương đã sớm nấu đồ ăn chờ đợi hai người về nhà,
Phong Phong béođược nuôi nấngtrắng trắng mập mạp, so với khi hai người
rời đi thì đã béo lên một vòng, khi hai người về, quả thực giống một cục
thịt cầu đạp nước lăn lại đây.
Vì thế Lạc Khâu Bạch cười ha ha, nắm đại mặt của tiểu tử kia, miệng
vẫn luôn nhắc tới “Phong Phong hảo ngoan””Phong Phong thật
manh””Phong Phong hôn tao một chút”, kết quả không biết như thế nào,
liền dẫn tới Kỳ Phong thần tình đỏ bừng, đóng sầm cửa phòng nửa ngày
không nguyện ý xuống lầu ăn cơm, Lạc Khâu Bạch cười trộm đi lên đùa y,
hai giờ sau mới đi ra, môi không biết vì cái gì đặc biệt hồng, như là bị
người nào cắn, đối với Phong Phong béo tỏ vẻ phi thường nghi hoặc, trong
nhà có con a miêu lớn như vậy.
Hơn một tháng rảnh rỗi, Lạc Khâu Bạch chậm trễ rất nhiều công tác, ở
nhà nghỉ ngơi vài ngày, bắt đầu làm việc liên tục.
Bởi vì trước
《 Tà dương ca 》 đã bởi vì hắn mà tiến độ rất chậm, Lạc
Khâu Bạch không muốn chậm trễ thời gian, mới vừa xong công việc sáng