“Miêu nha ——!” Phong Phong giãy dụa, tiểu móng vuốt loạn cong nơi
nơi, một bộ muốn cùng Kỳ Phong liều mạng.
Kỳ Phong vừa lòng nhíu lông mày, mặt không đổi sắc nói, “Nhớ kỹ, mày
về sau gọi Tiểu Bạch, không gọi Phong Phong, nếu tao nhìn thấy người
khác gọi mày Phong Phong, mày mà có phản ứng, tự gánh lấy hậu quả.”
Nghe đến đó, Lạc Khâu Bạch không nín được cười lên tiếng, áp lực cả
ngày cũng nháy mắt chuyển biến tốt đẹp.
Cười vỗ vỗ tay, “Phong Phong, đến bên này.”
Phong Phong béo bị gây sức ép đến tạc mao gặp được cứu tinh, nghe
được thanh âm của Lạc Khâu Bạch một khắc kia ánh mắt đều sáng, “Miêu
nha ~” một tiếng, móng vuốt chụp đến trên mũi Kỳ Phong, tiếp linh hoạt
nhảy xuống sô pha, như cục thịt nhào vào trong tay Lạc Khâu Bạch.
“Phong Phong, hôm nay sao vậykhông nhớ tao sao?” Lời này mặc dù là
nói với tiểu miêu, nhưng ánh mắt của Lạc Khâu Bạch thủy chung đều đặt ở
trên người Kỳ Phong, bộ dáng trêu đùa, làm ánh mắt của y đều cong lên.
Kỳ Phong nhìn hắn một cái, lỗ tai hơi hơi hiện lên một tia đỏ ửng, mặt
không đổi sắc từ trong xoang mũi phát ra đơn âm, về nhà đã chơi đùa với
con mèo ngốc này, y ngồi ở chỗ này cũng không thấy, trong mắt còn có
người chồng này không? Làm y đợi cả đêm.
Lạc Khâu Bạch nhìn Kỳ Phong không nói lời nào, cười đi qua ngồi vào
bên cạnh y, “Em cho rằng lúc này anh đã lên lầu nghỉ ngơi , không nghĩ tới
còn có tinh thần bồi Phong Phong chơi đùa.”
“Vui đùa cái gì vậy, ai muốn cùng con mèo ngốc này chơi đùa.” Kỳ
Phong mặt không đổi sắc mở miệng, tiếp ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lạc
Khâu Bạch, mím môi thật lâu sau cũng không nói một câu.