Lạc Khâu Bạch bị gọi về, nghe được thanh âm quen thuộc, ánh mắt sáng
ngời, “Kỳ Phong?! Điện thoại của anh đã gọi được, em gọi cho anh, anh
đều không nghe, đêm hôm khuya khoắt, chung quanh chúng ta đều là
phóng viên, anh chạy đi đâu?”
Hắn nói một tràng, Kỳ Phong bên kia không đáp, nhưng có nghe hừ một
tiếng, như không muốn trả lời.
Lạc Khâu Bạch đang muốn nói với y, cầm điện thoại không nín được nở
nụ cười một tiếng, “Kỳ Phong… Anh nói thật đi, Trịnh Hoài Giang mở họp
báo có phải anh bảo không? Anh đưa Tinh Huy bao nhiêu tiền? Anh sao có
đoạn phim
《 Tà dương ca 》trong tay Sâm Xuyên? Anh sao có thể phá của
như vậy, phải tiết kiệm một chút, nếu không về sau cả mèo Phong Phong
lương của anh đều nuôi không nổi.”
“Em sao nhiều lời như thế? Ai sẽ giúp em chứ, thật sự là ù ù cạc cạc.”
Kỳ Phong khẩu khí cứng rắn, Lạc Khâu Bạch không cần nhìn cũng có thể
tưởng tượng ra y cau mày lỗ tai lại hồng toàn bộ.
Hắn đang chuẩn bị đùa y hai câu, tiếp kéo người về nhà, còn không đợi
mở miệng, Kỳ Phong lại đột nhiên nói, “Em mở TV lên, kênh 78 của nhà
chúng ta.”
Lạc Khâu Bạch tuy rằng đã thích ứng mạch não nhảy nhót của y, nhưng
lúc này vẫn có chút bối rối, “Xem TV làm gì? Em xem TV cả đêm rồi…”
“Loạn thất bát tao làm gì! Nhanh mở TV đi!”
Kỳ Phong nóng nảy nói xong lời này, ngay lập tức cúp điện thoại, Lạc
Khâu Bạch trước khi cúp điện thoại, giống như mơ mơ hồ hồ nghe được
một câu “Kỳ tiên sinh, có thể bắt đầu”
�