ông ấy điều dưỡng, vài ngày gần đây tốt lên một chút, cậu nói như vậy với
ông ấy thật sự rất không nên.”
Kỳ Phong thân hình bất động, hơi hơi mở to hai mắt, “Ông nội, chuyện
lớn như vậy sao không nói cho con biết?”
“Nói cho con biết… Khụ khụ… Có ích lợi gì? Con mỗi ngày chỉ lo cùng
Lạc Khâu Bạch dính như sam, tình chàng ý thiếp, có rảnh quản ta chết sống
đâu!”
Kỳ lão gia ho khan, ngửa đầu tựa vào ghế hồi sức, xích đu theo động tác
lúc ẩn lúc hiện, thoạt nhìn rất thương tâm.
Kỳ Phong không muốn nghe lão gia dùng khẩu khí như vậy nhắc tới thê
tử của mình, nhưng thời điểm này y cũng không thể nói thêm cái gì, đưa
tay giúp ông xoa ngực, nói, “Ân, là con không đúng, con phải đến thăm ông
nhiều hơn, ông đừng nóng giận, uống chút nước đi.”
Uống nước xong, sắc mặt của lão gia rốt cục tốt lên một ít.
Liếc Kỳ Phong, ông hừ lạnh một tiếng, chậm rãi mở miệng, “Được rồi,
không sao, con là bảo bối tôn tử của ta, còn có thể thật sự sinh khí với con?
Lần sau không cho dùng khẩu khí này với ta.”
Nói xong nâng nâng tay với người hầu, “Đi kêu người mang đến, nói
thiếu gia đã đến.”
Người hầu gật gật đầu, xoay người rời đi, Kỳ Phong không rõ, cau mày
hỏi, “Ông nội, ông hôm nay cố ý bảo con trở về, không có khả năng chỉ là
bởi vì thân thể của ông đi? Ông rốt cuộc muốn làm gì?”
“Lát nữa con sẽ biết, ngồi ở chỗ này tâm sự với ông.”