nóng nảy quát lớn, “Em lẳng lơ cho ai nhìn, ân? Con mẹ nó em mặc thành
như vậy rốt cuộc… Rốt cuộc có biết mất thể diện hay không!? Em là đại
nam nhân, quả thực là… Anh cũng không biết nên nói như thế nào!”
Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, nhìn Kỳ Phong từ lỗ tai đến cổ toàn
đỏ, nhịn không được lập tức nở nụ cười, kỳ thật Kỳ Phong phỏng chừng là
thích đi? Nhìn lỗ tai sẽ biết.
Cùng là nam, hắn hiểu được nam nhân về điểm này sẽ có ham mê ác liệt,
đương nhiên hắn cũng thực ác liệt, tỷ như hiện tại.
Hắn ngăn chặn hỏa khí trong thân thể, bộ dáng buồn rầu sờ sờ chóp mũi,
cố ý nói, “Anh… Không thích? Vậy thôi, vốn là em cố ý mặc cho anh nhìn
, nếu không thích, em cởi ra.”
Nói xong hắn kéo ra miếng vải hồng sắc, mặt trên cột chuông, đinh linh
linh vang, nhắm thẳng vào xương cốt của người khác.
Quần áo rất rộng, cởi bỏ đai lưng, cổ áo liền mở ra, làn da bóng loáng
trắng nõn hiện ra, hô hấp của Kỳ Phong ồ ồ cơ hồ chói tai.
Y hỏi, em lẳng lơ cho ai nhìn
Hắn nói, em cố ý mặc cho anh nhìn
Đây chẳng khác nào cố ý phát tao với y!?
Quần áo từng chiếc rớt xuống, vạt áo hồng sắc rơi trên mặt đất phát ra
âm thanh ma sát, thực nhanh, quần của Lạc Khâu Bạch liền rớt xuống, lộ ra
đôi chân thon dài thẳng tắp, thấp thoáng phía dưới vải dệt hồng sắc, Kỳ
Phong nhìn thoáng qua, chóp mũi bắt đầu ngứa, tiến lên, một phen đè lại
tay hắn, “Không cho cời!”