Lòng bàn tay bị cọ, miệng của phù dung câu đứt quãng thở dốc, Kỳ
Phong chỉ cảm thấy đầu ông ông tác hưởng, toàn thân tình triều mãnh liệt
bừng lên, nghiến răng, “Em muốn chết có phải hay không?”
Thanh âm khàn khàn vang lên bên tai, như lời cảnh cáo cuối cùng của dã
thú trước khi công kích, Lạc Khâu Bạch tà mị liếc nhìn y một cái, nở nụ
cười rất nhẹ, hai tay linh hoạt đem áo sơ mi của Kỳ Phong kéo ra, ngón tay
đụng phảibộ vị cứng rắn mẫn cảm của nam nhân, “Không phải em muốn
chết, là anh… Muốn chết.”
Vài chữ cuối cùng hắn dán sát vào lỗ tai Kỳ Phong, thân thể sốt cao toàn
bộ đều dán vào trong ngực nam nhân, đồng tử màu đen bị hơi nước mê
hoặc nhìn hắn, gằn từng tiếng, “Em sẽ bính anh thoải mái sao? Anh không
phải chỉ ngạnh đứng lên với em sao, bây giờ nên biểu hiện một chút cho em
nhìn chứ?”
Nói xong giải khai đai lưng, dây lưng bị Lạc Khâu Bạch rút ra, ném lên
trên phát ra “Phanh”.
Nội khố màu đen bên trong, đại gia hỏa đã ngẩng đầu.
Lạc Khâu Bạch bị tra tấn một ngày, khi nhìn thấy thứ này, toàn thân dâng
lên một cỗ run rẩy.
Hắn thật sự không muốn thừa nhận mình không thể chờ đợi được như
vậy, nhưng hắn khống chế không được, giống như vừa nhìn thấy Kỳ Phong
liền biến thành cái dạng này.
Ngón tay thon dài xoa bóp cách vải dệt, vốn là đại gia hỏa cũng đã có
phản ứng bị hắn bính liền không khống chế nhảy lên một chút, Lạc Khâu
Bạch cơ hồ bắt không được, kinh ngạc cười cười, “Con mẹ nó anh như thế
nào lại lớn như vậy…”