“Đó cũng là em tự tìm! Ai bảo em cố ý câu dẫn!” Kỳ Phong cắn răng xé
rách quần áo Lạc Khâu Bạch, bàn tay tìm tòi đi vào lập tức đụng đến khí
quan ướt sũng lầy lội của Lạc Khâu Bạch.
“Anh… Ân… Mới phát hiện sao?” Lạc Khâu Bạch kêu rên, khiêu khích
liếc y một cái, hai chân thon dài thấp thoáng phía dưới váy hồng sắc, có
một loại giới tính thác loạn làm huyết mạch sôi sục dị dạng.
Kỳ Phong hô hấp dồn dập, thầm mắng một tiếng, đưa tay xé quần áo trên
thắt lưng hắn, đưa tay xoa nắn đùi, phẫn hận nói, “Anh cho em phát tao!
Cho em phát tao!”
“A! Thao… Quần áo là của đoàn phim, anh đừng xé!” Lạc Khâu Bạch
nhanh chóng cầm vạt áo, lại nghe đến “Thứ nha” một tiếng, làn váy tơ lụa
hồng sắc bị Kỳ Phong xé rách.
Lạc Khâu Bạch không kịp mắng y, một chân tiến vào giữa hai chân, Kỳ
Phong dùng xương bánh chè cọ xát thứphẳng phiu đã sớm ngẩng đầu chảy
nước ngay phía trước, khí quan còn ma sát rốn và bụng, phát ra tiếng nước
tư tư, “Em cũng không phải nữ nhân, còn sợ anh xé y phục của em?”
Kỳ Phong trầm thấp mở miệng, lập tức làm Lạc Khâu Bạch tao đến
không được, toàn thân sốt cao, hai đùi đều hưng phấn run lên.
“Em sao chảy nhiều nước vậy? Bất quá chỉ sờ, đã lộng ướt quần
anh.”Đầu gối của Kỳ Phong dùng sức áp, Lạc Khâu Bạch đột nhiên kêu
lên, rút chân về, cố ý đè thấp đầu của y, làmy cúi đầu nhìn.
Tây trang màu xám lưu lại một tảng lớn nước, có chút dịch dính lên,
cùng màu trắng không sạch sẽ cùng một chỗ.
Lạc Khâu Bạch đỏ mặt, vươn tay cầm gáy y, thở hổn hển nói, “Anh sao
nhiều lời như vậy… Nhanh chóng làm, làm việc… Em khó chịu chết…”