Lạc Khâu Bạch dùng sức lay động, bàn tay muốn ngăn cản Kỳ Phong, lại
chết sống không muốn rời đi trói buộc của y, nham thạch nóng chảy càng
bùng nổ trong thân thể, trước mắt một mảnh đen kịt, hắn cảm thấy mình bị
thiêu cháy.
“Nhanh trả lời anh! Em chỉ lẳng lơ thành như vậy với anh?”
Kỳ Phong híp mắt, ánh mắt sắc bén, nhìn Lạc Khâu Bạch không trả lời,
cắn răng rút ra.
Thân thể Lạc Khâu Bạch đã đến cực hạn, thật vất vả đem Kỳ Phong ăn
vào miệng, lúc này vừa muốn lên cao trào đã bị cường ngạnh kéo xuống,
thân thể trống rỗng, so với trước còn khủng bố nhiệt lượng hơn làm hắn
nôn nóng lắc đầu, cắn răng đỏ mặt, cam chịu gật đầu, “Vâng… Vâng! Chỉ
có anh, em chỉ lăng lơ… Lẳng lơ với anh…”
Kỳ Phong tươi cười, tiếp càng tách ra chân củaLạc Khâu Bạch, hung
hăng xuyênvào.
Lạc Khâu Bạch mở to hai mắt, lần này cả thanh âm đều phát ra không
được, cao cao ngửa cổ, lộ ra hầu kết.
Xương bả vai lùi về phía sau, hình thành một sợi dây nối đất, không
tiếng động giống như rượu bốc hơi, bên cạnh là ôn tuyền tỏa ra hơi nước,
Kỳ Phong miệng khô lưỡi khô, gắt gao ôm thắt lưng hắn, đem người ôm
vào trong ngực, một hơi cắn bờ môi của hắn.
Đột nhiên thay đổi tư thế, ngạnh khối đi vào càng sâu, Lạc Khâu Bạch
phát ra một tiếng kêu rên, toàn thân sóng nhiệt hội tụ cùng một chỗ, nơi bị
đụng đến trong thân thể yếu ớt kia, đột nhiên nổ mạnh, lửa nóng từng mảnh
nhỏ tràn vào tứ chi toàn thân, kích thích hắn mãnh liệt cuộn mình.
Đột nhiên hòa vào một chỗ, tầng tầng lớp lớp chạm tới, một vòng một
vòng đem hắn cuốn lấy, trong nháy mắt đồng thời buộc chặt, trong cổ họng