Kỳ Phong phát ra một tiếng khàn khàn gầm nhẹ, rốt cuộc khống chế không
được, đỉnh ở chỗ sâu nhất mãnh liệt bắn ra…
Trù dịch ấm nóng tràn vào trong thân thể, mang theo một cỗ xung lượng,
đánh vào trên vách đá nóng lên làm Lạc Khâu Bạch run run, cũng bắn ra.
Sóng nhiệt ở trong thân thể một hồi lâu rốt cục cũng chấm dứt, Kỳ Phong
chậm rãi ma sát ở bên trong, một cảm giác thanh lương tiến vào trong thân
thể họ, Lạc Khâu Bạch mệt lả, cằm đặt trên vai Kỳ Phong, thở hổn hển, cao
trào đi qua, nhất thời không thể mở mắt.
Trong đầu óc hỗn loạn, nhất thời không thể suy nghĩ, Lạc Khâu Bạch
giống như nghe được thanh âm răng rắc, tựa như một ổ khóa tìm được chìa
khóa duy nhất của mình, thân thể bị đâm vào, trong đầu có ấn tượng phai
mờ, chìa khóa vặn mổi một cái mỗi một góc cạnh, hắn đều nhớ rõ rành
mạch, thậm chí lục phủ ngũ tạng cũng giống như là vì cái chìa khóa này mà
cải biến hình dạng.
Trừ bỏ bụng còn phát ra nhiệt bên ngoài, toàn thân Lạc Khâu Bạch bị sốt
cao cuối cùng cũng bình ổn xuống dưới, tinh thần tốt hơn rất nhiều, nếu
không phải bởi vì dị vật quá mức rõ ràng, hắn đều quên mình vừa rồi làm
cái gì.
Lúc này, đôi môi nóng ấm đột nhiên rơi xuống, kéo thần trí hắn.
“Không cho thất thần!” Kỳ Phong không vui liếc nhìn hắn một cái,
chồng còn ở trước mắt, thê tử còn dám thất thần, đây không phải là vừa rồi
cố ý câu dẫn y?
Gắt gao nhìn chằm chằm Lạc Khâu Bạch, trong lòng y có một chút bất
an.
Nhìn phù dung câu này cũng không có cái gì biến hóa, như vậy rốt cuộc
có tính là không hình thành chìa khoá chi khế?