Sáng sớm hôm sau, sắc trời còn chưa sáng, Kỳ Phong liền lên máy bay đi
California.
*****
Lạc Khâu Bạch mang theo Đoàn Đoàn đi theo Ngô Bân vào phòng thu
âm.
Đây là lần đầu tiên hắn tới phòng thu âm, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy
nhiều thiết bị cao cấp như vậy, học đã hơn một năm, trình độ thanh nhạc
tuy rằng vẫn không được tốt lắm, nhưng là đối với bản thân hắn mà nói
cũng đã tiến bộ rất nhiều, ít nhất hiện tại nhìn thấy mấy thứ này đều hiểu
biết một ít, không đến mức há miệng mất mặt.
Ngô Bân tại giới âm nhạc địa vị cao, có thể được vị đại sư kiến thức rộng
này chỉ giáo, Lạc Khâu Bạch vừa kích động lại thấp thỏm, hắn mơ mơ hồ
hồ được lão gia khích lệ, đến hiện tại vẫn không phục hồi lại tinh thần, nhìn
vẻ mặt của hắn, Ngô Bân ha hả mỉm cười, nếp nhăn trên mặt hiện rõ, ngược
lại so với trên lớp học thân thiết rất nhiều.
“Có phải suy nghĩ tôi vì cái gì kêu cậu tới thu âm?”
Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, ngại ngùng gật đầu “Ân” một tiếng,
Đoàn Đoàn trong ***g ngực của hắn động hai cái, mắt to nhìn Ngô Bân,
cùng ba ba nhất trí.
Lão gia nở nụ cười một chút, động thủ nhéo nhéo mặt tiểu tử kia, tiếp tùy
tiện ngồi xuống ghế dựa, giơ một ngón tay nói, “Thứ nhất, tri thức của cậu
thật sự rất kém cỏi, khi hát hoàn toàn không có kỹ xảo, nếu dựa theo kỹ xảo
đến bình luận của trường, tôi cho cậu không đạt yêu cầu đã nhân từ rồi.”
Da đầu Lạc Khâu Bạch da đầu một trận run lên, lão gia giơ lên hai đầu
ngón tay, “Thứ hai, ca khúc cậu viết chỉ có thể tính là tàm tạm, làn điệu tuy
rằng có thể đọc thuộc lòng nhưng rất đơn giản, người không có nhạc lý